Thấy bà cả ngày u uất, lấy lệ rửa mặt, nàng ta liên thường xuyên đến bên cạnh bầu bạn, nói chuyện phiếm chọc cho bà vui.
Từ Thị ít khi ra khỏi cửa, thế nhưng chuyện kinh thành cũng biết không ít, điêu này cũng đều nhờ vào công lao của nàng ta.
Chuyện là hôm nọ, lễ Trung Nguyên, thấy tâm trạng của bà càng thêm sa sút, nàng ta liền kéo bà ra ngoài thắp hương giải sầu.
Từ Thị thấy nàng ta đã bớt giận, liên dịu dàng an ủi: "Không muốn đi thì thôi, cùng lắm là không ăn quán đó nữa, kinh thành này có nhiều món ngon như vậy, đổi quán khác ăn, đừng tự làm mình tức giận, cơ thể mới là quan trọng."
"Con không cần, hắn không cho con ăn, con càng muốn ăn." Từ Uyển Ngưng hình như đã nghĩ ra cách hay, ánh mắt bỗng sáng lên, cười nói với Từ Thị: "Cô cô, con có cách rồi, có thể đi ăn, hay là người đi với con?”
Từ Thị thấy nàng ta đã nguôi giận, cũng thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu nói: "Ta không đi đâu, bệnh tình của ta không tiện ra ngoài ăn uống, con cũng không phải là không biết."
Từ Uyển Ngưng thấy đáy mắt cô cô hiện lên vẻ thất vọng, chợt nhớ tới phụ thân vẫn luôn không vui khi để cô cô ra ngoài, cho dù ra ngoài cũng phải có người đi theo.
Nàng ta không khỏi cảm thấy áy náy: "Cô cô, người cũng đừng buồn nữa, chờ người khỏe hơn một chút, con lại đi cùng người, không phải người nói cao lê thu kia có hiệu quả à? Lần tới con đi ăn lẩu, tiện thể đến Hồi Xuân Đường mua thêm mấy hũ cho người!"
"Được rồi, Uyển Ngưng có lòng, con vẫn nên rủ tiểu muội muội nhà nào đó cùng đi, để còn có người chăm sóc." Từ Thị kiên trì nói.
"Cũng được, lần trước dám cho con leo cây, lần này con phải vặt lông nàng ta một trận mới được, hừ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-485.html.]
Quán lẩu dê nhúng của Cố gia. Lần tranh cãi trước đó qua đi, chẳng những không ảnh hưởng đến việc buôn bán của quán, trái lại còn nhờ danh tiếng của vị đông gia Đa Vị Lâu kia mà được quảng cáo miễn phí một phen.
Về sau ai còn muốn bôi nhọ quán, e là sẽ càng khó khăn.
Thêm vào đó, chuyện trong tiệm có một vị phụ nhân biết y thuật cũng truyền ra ngoài, thế nên những người đến quán ăn, nếu có ai hơi khó chịu, cũng sẽ nhờ Ngọc Nương xem giúp.
Cứ thế, việc buôn bán của quán ngày càng phát đạt.
Hôm nay, Từ Uyển Ngưng đặc biệt ăn mặc chỉnh tê, lại đến quán lẩu. Vừa xuống xe ngựa, từ xa, nàng ta đã thấy muội muội đang đứng chờ ở cửa, nàng ra vênh mặt hất hàm ởi tới: "Hôm nay còn ngoan ngoãn đấy, không cho ta leo cây, đừng tưởng thế là ta tha thứ cho ngươi, hôm nay phải để ta vặt lông ngươi một trận mới được."
Thư Hạ Yên nài nỉ: "Tỷ tỷ tốt của ta ơi, lần trước ta thật sự có việc đột xuất nên không đến được, hôm nay ta mời, tỷ muốn ăn gì cứ gọi có được không?"
"Coi như ngươi thức thời, thế mới phải chứ." Gương mặt thanh tú của Từ Uyển Ngưng sau lớp mạng che mặt nở nụ cười.
Thấy Từ Uyển Ngưng trang bị kỹ càng từ đầu đến chân, Thư Hạ Yên nhíu mày: "Ngày thường tỷ ra ngoài còn ít à? Tại sao hôm nay lại che che giấu giấu thế này? Đúng là nhỏ mọn!"
Từ Uyển Ngưng liếc nàng ta một cái: "Ngươi không hiểu đâu, ta ăn mặc thế này là có lý do, lát nữa ăn cơm rồi ta nói cho nghe, giờ mau vào thôi. "
"Được."
Hai cô nương và hai nha hoàn đi thẳng vào trong, vừa bước vào, Cố Tam Thanh - ông chủ quán cũng niềm nở chào hỏi, xác nhận việc đặt trước, sau đó sai tiểu nhị dẫn bọn họ lên nhã gian.