Nghe đối phương trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, lại nhìn những người xung quanh đang xem kịch vui, Từ Uyển Ngưng tức giận hất tay áo bỏ đi.
Nghe thấy tiếng ồn ào phía trước, Cố Tâm Nguyệt còn tưởng lại có kẻ gây rối.
Nàng vội vàng đi tới, nhìn bóng dáng nữ nhân trẻ tuổi đang hùng hổ bỏ đi, liền nghi ngờ hỏi Cố Tam Thanh: “Tam ca, chuyện gì vậy?”
"Đừng nhắc nữa, chính là vị tiểu thư nhà giàu ngang ngược mà chúng ta gặp trên đường hôm trước đó, lúc ấy vì tranh đường, ta và nàng ta cãi nhau vài câu, ai ngờ kinh thành lớn như vậy, nàng ta lại chạy đến quán chúng ta ăn cơm?"
"Ồ, không ngờ hai người lại có duyên như vậy!" Cố Tâm Nguyệt trêu chọc.
Cố Tam Thanh lườm nàng một cái, nghiến răng nghiến lợi: "Gọi là oan gia ngõ hẹp thì đúng hơn!”
Bên kia, sau khi Từ Uyển Ngưng rời khỏi quán, nàng ta càng nghĩ càng tức.
Nàng ta nghe nói ở đường Nam Đại mới khai trương một quán lẩu rất ngon, hôm nay đặc biệt hẹn tỷ muội đi dạo phố rồi đến đó dùng bữa, ai ngờ lại bị cho leo cây.
Nghĩ đến gian phòng đã đặt trước, nàng ta quyết định một mình đi cùng nha hoàn đến đó ăn thử.
Không ngờ lại gặp phải tên nam nhân thô lỗ kial
Làm ăn buôn bán mà không nhưng không tươi cười với khách, hắn lại còn dám cứng họng với nàng ta.
Từ Uyển Ngưng càng nghĩ càng tức, cũng không muốn ăn uống gì nữa, lập tức lên xe ngựa về phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-484.html.]
Vừa về đến phủ, Từ Uyển Ngưng muốn tìm người giãi bày tâm sự, bèn đi thẳng đến viện của cô cô.
Từ phu nhân vừa dùng xong bữa trưa, đang nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, thấy Uyển Ngưng tức giận chạy vào, bà vội vàng lấy khăn che mặt lại.
"Sao vậy? Hôm nay không phải con hẹn với tỷ muội đi dạo phố à? Sao mới đi một lát đã về rồi?"
Từ Uyển Ngưng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, bực bội nói: "Cô cô, đừng nhắc nữa, thật là tức c.h.ế.t con mà, đám tỷ muội kia lại dám cho con leo cây, con phải một mình đến quán lẩu mới khai trương kia ăn cơm."
"Ai ngờ đầu quán ấy lại là của tên thô lỗ kia mở, con và hẳn nói hai câu liền bất đồng, cãi nhau một trận, hắn dám bảo con không muốn ăn thì đi đi, con bèn quay về!"
Từ Thị nghe mà đầu óc choáng váng: "Cái tên thô lỗ mà con nói là ai vậy?" Từ Uyển Ngưng hừ lạnh một tiếng: "Hừ, chính là hôm nọ, con và cô cô lên núi thắp hương, lúc xuống núi xe ngựa bị chặn lại gặp phải người nhà đó vào kinh, lúc ấy con bảo bọn họ nhường đường, tên thô lỗ ấy không chịu, còn cùng con cãi nhau mấy câu!"
Từ Thị hồi tưởng lại, liền hiểu rỡ, không khỏi cười nói: "Thì ra là nhà kia, nói như vậy, quán lẩu mới lạ kia là do nhà bọn họ mở."
"Đúng vậy."
"Chẳng qua ta thấy người nhà đó đều là người thiện tâm, hôm ấy vị nương tử kia còn cho ta một hũ cao lê thu, ta về nhà ăn mấy lần, chứng ho khan đã đỡ hơn nhiều rồi, ta xem chừng nam tử kia cũng không phải là cố ý làm khó con, nói không chừng là vì chuyện hôm ấy mà giận dỗi, con nói hai câu dễ nghe, người ta còn không cho vào ăn à?”
"Hừ, bảo con nói lời dễ nghe với tên thô lỗ kia, không thể nào!" Từ Uyển Ngưng cau mày nói.
Từ Thị thấy thế, cũng không khuyên nữa.
Cô cháu gái này cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình quá ương bướng, bảo nàng ta cúi đầu nhận sai còn khó hơn lên trời.
Ban đầu lúc, lúc mới hồi phủ, bà cũng bị dọa cho giật mình, sau này tiếp xúc bà mới phát hiện, thật ra nàng ta chỉ là giấy rách, bề ngoài nhìn kiêu ngạo, cái miệng nhỏ nhắn lanh lợi, thật ra lại rất biết thương người.