Nói rồi, Ngọc Nương đưa tay ra muốn bắt mạch.
Tên kia thấy mình sắp bị vạch trần, liền lớn tiếng mắng: "Các ngươi đều là một giuộc, ai biết các ngươi có hợp tác lừa gạt ta hay không, ta muốn đi báo quan."
Thấy hắn giãy giụa không chịu để Ngọc Nương xem mạch, Cố Nhị Dũng càng ra sức, giữ chặt hắn không thể động đậy.
Ngọc Nương thừa cơ bắt mạch cho hắn, cười lạnh một tiếng, nói với mọi người: "Hừ, ta thấy ngươi rõ ràng là giả vờ, một chút dấu hiệu trúng độc cũng không có, thế nào, muốn đến đây lừa tiền à?" "Phì, ta đã bảo các ngươi là một lũ, hợp sức lại bắt nạt người, nếu ta không ăn phải thứ gì, tại sao tự dưng lại đau bụng đến thế? Huống chi ngươi chỉ là một nữ nhân, giả vờ cái gì là biết y thuật, ta thấy chính là đang lừa gạt tal Ta muốn đi báo quan, kiện các ngươi đến đóng cửa tiệm mới thôi."
Lúc này, trên lầu có một nam tử đang ăn lẩu một mình, mấy ngày hôm nay, hắn bận tối mắt tối mũi ở Thái Y Viện, hôm nay khó khăn lắm mới xin được một ngày nghỉ, muốn ra ngoài một mình uống vài chén, không ngờ đang ăn ngon thì nghe thấy dưới lầu ồn ào không ngớt.
Hắn không nhịn được nghe thêm vài câu, thấy Ngọc Nương chỉ bắt mạch qua loa đã kết luận người nọ không có dấu hiệu trúng độc, ánh mắt hắn không khỏi hiện lên vẻ hứng thú.
Hắn liền đứng dậy đi xuống lầu, chen vào đám đồng: "Ta cũng là đại phu, không bằng để ta xem bệnh cho ngươi."
Tên vô lại thấy nam tử trước mặt có khí chất trầm ổn, toàn thân tỏa ra mùi thuốc nhàn nhạt, nhỡ đâu bị đối phương phát hiện ra hắn giả bệnh thì phiền phức. Rõ ràng hắn chỉ muốn đến kiếm chút bạc, tại sao lại khó khăn thế này?
"Không được, không được, các ngươi đều là một bọn, ta không tin, mau đưa 50 lượng bạc đến đây, ta tự mình đến y quán xem!" Nam tử lúc này mồ hôi đã túa ra đầy đầu, vẻ mặt càng thêm phần chân thật.
Các thực khách thấy thế, bàn tán xôn xao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-481.html.]
"Người này rõ ràng là đang ăn cơm trong phòng riêng trên lầu, tại sao lại biến thành đồng bọn với bọn họ được?”
"Đúng vậy, nói không chừng người này đến đây để lừa gạt tiền."
"Cũng không thể nói trước được, hay là chúng ta đừng ăn nữa, cẩn thận thuyền vạn năm! Nếu thật sự có vấn đề, sau này chúng ta sẽ không đến quán này nữa."
Cố Nhị Dũng thấy người nọ rõ ràng đang chột dạ, tay lại càng thêm dùng sức, nắm chặt hắn không thể nào nhúc nhích.
VỊ đại phu kia đưa tay ra, nhẹ nhàng một cái, liền cười nhạo: "Quả nhiên là giả vờ."
Tên kia vừa nghe, lập tức lăn lộn trên đất kêu la: "Ta đã nói các ngươi là một lũ, lũ quỷ độc ác, ta..."
Cố Tâm Nguyệt thấy người này làm âm ï đã ảnh hưởng đến các thực khách khác, phải mau chóng đuổi hẳn đi mới được.
Nghĩ vậy, Cố Tâm Nguyệt liền nháy mắt với Ngọc Nương: "Ngọc Nương tỷ tỷ, ngươi không phải có giải độc hoàn thượng hạng à? Hay là lấy ra cho vị khách nhân này uống, cũng để cho hắn đỡ khó chịu, sau đó chúng ta mang hết thức ăn trên bàn của hắn đến nha môn, để quan phủ kiểm tra xem có độc hay không. "
Ngọc Nương thấy nàng nháy mắt tỉnh ranh, trong lòng nàng ấy hiểu ý, ngập ngừng nói: "Giải độc hoàn của ta có thể lấy độc trị độc, giải được trăm loại độc, nhưng có một tác dụng phụ đáng sợ, nếu không trúng độc, uống vào ngược lại sẽ tổn hại cơ thể."
Cố Tâm Nguyệt vội vàng gật đầu: "Nhanh lấy ra đi, vị khách nhân này rõ ràng đã trúng độc, vừa khéo đúng bệnh, sẽ không tổn hại cơ thể đâu."