Thêm nữa, cuộc sống người dân trong kinh thành không eo hẹp như những nơi khác, rảnh rỗi đều thích ăn chút món ngon mới lạ, thế là lẩu dê nhà họ Cố đương nhiên trở thành đề tài bàn tán của thực khách.
Chẳng những dân thường, mà ngay cả những công tử, tiểu thư nhà giàu nghe nói có quán ăn như vậy cũng đều muốn thử một lần cho biết.
Bởi vậy, mặc dù ba ngày sau, lượng khách ở đại sảnh có ít đi đôi chút, nhưng mà phòng riêng trên lầu vẫn rất đông khách đặt trước.
Thậm chí có khi phải chờ đến 3,4 ngày mới có thể đặt được một phòng.
Hứa Thị thấy tình hình như vậy, không chờ Cố Tâm Nguyệt lên tiếng, đã chủ động đề nghị đến nha hành tìm người.
Cố Tâm Nguyệt cùng đi một chuyến, lúc về đã dẫn theo năm tiểu nhị, hai phụ nhân phụ trách rửa rau rửa chén, còn có một đầu bếp phụ trách sơ chế.
Sau một phen huấn luyện đơn giản, những người này đã nhanh chóng bắt tay vào việc.
Cố Tâm Nguyệt vốn chọn toàn những người tháo vát nhanh nhẹn, tiểu nhị lại là người địa phương lanh lợi, hiểu rõ quy tắc ở kinh thành hơn bọn họ, tiếp đón phục vụ khách cũng chuyên nghiệp hơn, thế nên chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, quán ăn đã đâu vào đấy hơn trước rất nhiều.
Mọi người cũng đều thở phào một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể thong thả hơn một chút.
Cố Tâm Nguyệt nhân tiện dạy luôn cách ghi chép sổ sách cho tam ca, còn bản thân nàng biến thành bà chủ rảnh rỗi, thi thoảng có thể về nhà làm chút đồ ăn ngon cho ba cha con bồi bổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-480.html.]
Đúng lúc việc buôn bán của tiệm lẩu đang diễn ra vô cùng thuận lợi, mọi người ngày nào cũng vui vẻ đếm tiền đến mềm cả tay, thì hôm nay trong tiệm bỗng nhiên xảy ra chút chuyện. Đang là giờ ăn trưa, đại sảnh đầy ắp thực khách, mọi người đều đang vui vẻ thưởng thức món lẩu. Bỗng nhiên có một nam nhân trung niên bỗng nhiên ngã xuống đất, ôm bụng kêu la thảm thiết: "Đau bụng quá, đau bụng quá, đồ ăn có độc!...”
Cố Tam Thanh vội vàng buông quyển sổ sách trong tay ra, chạy tới xem xét tình hình.
Cố Đại Sơn và Cố Nhị Dũng cũng vội vàng đỡ người nọ dậy, nhưng mà người nọ không chịu dậy, còn lớn tiếng mắng: "Các ngươi là cửa hàng gì thế, toàn là rau dưa gì đâu, chưa từng thấy bao giờ, chẳng lẽ các ngươi vì muốn tiết kiệm tiền mà lên núi hái rau dại có độc về bán cho khách àI”
Thực khách xung quanh nghe vậy, động tác gắp thức ăn trên tay không khỏi khựng lại, chẳng lẽ những món ăn lạ lẫm này thật sự là rau dại, mà còn có độc?
Nếu không thì tại sao người này lại đau đớn như vậy?
Nhìn thấy người nằm dưới đất ôm bụng kêu gào thảm thiết, những thực khách khác cũng không dám động đũa nữa: "Nếu thật sự là như vậy, chẳng phải chúng ta đều trúng độc rồi à, thôi thôi, trả lại đồ ăn cho bọn họ"
Thấy gã kia miệng mồm chẳng ra một câu tử tế nào, vừa kêu la vừa chửi bới ầm ï, Cố Nhị Dũng liền muốn động thủ. Tống Thanh Hoan thấy tình hình sắp nguy, vội vàng kéo người lại.
Cố Tâm Nguyệt và Ngọc Nương cũng hấp tấp chạy đến: "Có chuyện gì vậy?”
Cố Tam Thanh liền thuật lại chuyện vừa mới xảy ra.
Cố Tâm Nguyệt liếc mắt nhìn người nằm dưới đất, chỉ cảm thấy hắn là giả vờ đau bụng, thật ra là đang muốn kiếm chuyện.
Nàng nhíu mày, nói với người nọ: "Ngươi hãy kiên nhẫn một chút, vị này là đại phu của quán chúng ta, để nàng ấy xem bệnh tình của ngươi thế nào, rồi hãy nói tiếp."