Quán lẩu mở cửa đến tối mịt, ban đầu mọi người dự tính nguyên liệu cho món lẩu sẽ được dùng trong ba ngày, không ngờ chỉ trong một ngày đã hết sạch.
Cố Tâm Nguyệt thấy mọi người đều lộ vẻ mệt mỏi, bèn xua tay nói: "Tam ca, hôm nay đến đây thôi, nước lẩu và món ăn đều hết rồi, ai chưa ăn được thì ngày mai đến nhé."
Có người đã xếp hàng nửa ngày, thấy quán đóng cửa, đều không đồng ý.
Cố Tam Thanh đành phải để mọi người đặt trước, đến vào ngày mai, xuất trình giấy hẹn trước sẽ được tặng miễn phí một món ăn, mọi người mới hài lòng ra về.
Suốt ba ngày liền, quán lẩu lúc nào cũng trong tình trạng đông nghịt khách.
Mỗi ngày, sau khi đóng cửa, quán phải chuẩn bị nguyên liệu và nước lẩu cho ngày hôm sau, như vậy mọi người đều phải bận rộn đến tận đêm khuya.
Cuối cùng Cố Tâm Nguyệt không chịu nổi nữa, nhân lúc ba ngày khai trương kết thúc, nàng bèn bàn bạc với mọi người: "Chúng ta vẫn nên tuyển người sớm đi, quán ăn chỉ dựa vào chúng ta làm việc thì mệt quá, cứ tiếp tục thế này không phải là cách, sẽ kiệt sức mất."
Tống Dập đã sớm muốn đề nghị như vậy, nhất là khi nhìn thấy vẻ mệt mỏi của Cố Tâm Nguyệt mấy ngày nay: "Tâm Nguyệt nói đúng, sức khỏe là quan trọng nhất, huống chi sau này sớm muộn gì cũng phải tuyển người, chi bằng tuyển sớm còn làm quen được.”
Mấy ngày nay Hứa Thị cũng mệt muốn chết, lúc thì giúp dọn dẹp chén đĩa, lúc thì phải rửa rau, cảm giác như muốn gãy tới nơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-479.html.]
Nhưng mà vừa nghĩ đến trong nhà có nhiều người như vậy, còn phải bỏ bạc ra ngoài thuê người khác làm, trong lòng Hứa Thị có chút tiếc tiền.
“Tâm Nguyệt à, chúng ta vừa mới khai trương, hay là đừng nên phung phí quá, huống chi chúng ta nhiều người như vậy, chia ra làm là được rồi, vất vả thì vất vả một chút, lỡ như người ngoài học được hết bí quyết của quán, chẳng phải là mất nhiều hơn được à?"
Cố Tâm Nguyệt thấy Hứa Thị vừa nói vừa xoa thắt lưng, có chút không đồng ý đáp: "Mẫu thân, chúng ta cứ việc tìm vài người chạy bàn với rửa rau, rửa chén, sơ chế thôi, còn lại, việc nấu nước lẩu vẫn là người trong nhà mình làm, sẽ không có chuyện gì đâu.”
"Huống chỉ người với cha, còn có cha chồng, tuổi tác đều đã cao, vốn dĩ con đưa mọi người đến kinh thành là để hưởng phúc, sao nỡ để mọi người chịu khổ với con được?"
"Hơn nữa, đại ca, nhị ca phụ trách mua đồ, đại tẩu cũng phải quán xuyến việc nhà, sau này còn phải đi dò hỏi tin tức của Tiểu Lục nữa, sau này chúng ta còn phải làm những việc khác, không thể để nhiều người như vậy đều vùi đầu ở trong tiệm được."
Mọi người nghe vậy cũng gật đầu theo, Hứa Thị mấp máy môi, vẫn là nhịn không được: "Mấy ngày nay, chúng ta buôn bán tốt có lẽ là do mới khai trương, nước lẩu lại rẻ nên mọi người mới đến ăn, sau này biết đâu lại chẳng đông khách như vậy nữa, hay là chúng ta cứ chờ thêm xem sao?”
Cố Tâm Nguyệt cảm thấy nếu nàng còn không đồng ý nữa, chỉ e là đêm nay Hứa Thị sẽ không ngủ được mất, liền mỉm cười: "Vâng, vậy nghe lời mẫu thân, chờ thêm hai ngày nữa xem tình hình buôn bán thế nào rồi quyết định."
Kinh thành tuy rộng lớn, nhưng tin tức trên phố Nam Đại có một quán lẩu dê đã nhanh chóng lan truyền khắp nơi.
Không ít người sau khi ăn xong đều về nhà ca tụng với hàng xóm láng giềng.
Kinh thành tuy mỹ thực nhiều vô kể, nhưng mà đồ ăn mới lạ như vậy quả thật là lần đầu tiên xuất hiện.