Nha hoàn thấy Cố Tâm Nguyệt không giống như giả vờ, thấy dáng vẻ nàng quả thực không có vấn đề gì, bèn lại mở miệng nói: "Vị phu nhân này có thể để lại danh tính được không, sau này đến kinh thành, chúng ta cũng dễ dàng đến cửa tạ ơn."
"Tướng công nhà ta họ Tống, chẳng qua thật sự không cần tạ ơn, nếu các ngươi cảm thấy cao lê thu này dùng tốt, có thể đến Hồi Xuân Đường hỏi thử, bên đó có lẽ cũng có bán, cũng cùng một phương thuốc do chúng ta làm ra." Cố Tâm Nguyệt lại uyển chuyển từ chối.
Nha hoàn thấy Cố Tâm Nguyệt nói như vậy, chỉ đành lại nói một câu cảm tạ, rồi xoay người trở về xe ngựa hồi bẩm.
Thấy người đi rồi, Ngọc Nương mới lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Ta thấy vị phu nhân kia tuy là người hiểu biết lễ nghĩa, chỉ tiếc là bệnh của bà ấy không phải bệnh mà cao lê thu có thể chữa khỏi, ta nghe bà ấy ho khan, ngược lại giống như là lao phổi?"
"Lao phổi?" Cố Tâm Nguyệt ngạc nhiên hô lên, đó chẳng phải là cùng một bệnh với Lâm muội muội à? Nếu nghiêm trọng thì còn ho ra máu.
Chẳng trách vị phu nhân kia toàn thân đều được màn che kín mít, lại luôn dùng khăn che miệng mũi, đại khái bà cũng biết đây là bệnh truyền nhiễm.
Tuy rằng tính truyền nhiễm cũng không cao, nhưng lỡ như nhiễm phải, ở thời đại không có kháng sinh này chính là bệnh nan y.
Một người tốt như vậy, thật đáng tiếc.
Mặc dù trong không gian của Cố Tâm Nguyệt có mấy loại kháng sinh, nhưng chỉ là gặp mặt một lần, nàng không cần thiết vì một người xa lạ mà mạo hiểm.
Lúc này, Tống Chính Quang và Tống Dập từ phía trước đã trở lại, Cố Tâm Nguyệt bèn vứt hoàn toàn toàn bộ chuyện này ra sau đầu.
Nàng vươn đầu ra hỏi: "Phía trước vẫn còn tắc nghẽn à?"
Tống Dập gật đầu nói: "Ừm, hôm nay là 15 tháng 10, tiết Hạ Nguyên, không ít người đi lên núi tế tổ, bái Phật thắp hương, cho nên xe cộ mới nhiều hơn một chút, chẳng qua lúc này phía trước đã nghĩ được cách khơi thông rồi, chúng ta cũng mau chóng đi thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-473.html.]
Nói xong, mấy người liền nhanh chóng trở về vị trí của mình, lên xe rồi vội vàng thừa dịp khe hở phía trước tản ra rời đi.
Lúc mấy chiếc xe ngựa đều rời đi, xe ngựa của vị phu nhân kia cũng theo sát phía sau lên đường lớn.
Bên trong khoang xe tỉnh xảo.
Từ Thị uống một chén nước cao lê thu ấm áp, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Bỗng nhiên bà nghe được bên ngoài xe truyền đến tiếng nam nhân, giọng nói kia vô cùng quen thuộc, gần như giống hệt với giọng nói mà bà ngày đêm nhung nhớ.
Bà bèn vội vàng vén rèm lên nhìn ra ngoài, chỉ tiếc, bà cũng không nhìn thấy người nào, chỉ nhìn thấy mấy chiếc xe ngựA Yênh chóng rời đi.
Từ Thị thất vọng thu hồi tầm mắt, hỏi nha hoàn: "Vị nương tử tặng đồ cho chúng ta vừa rồi có nói là người nhà ai ở kinh thành không?”
Nha hoàn thành thật đáp: "Nói là Tống gia, chẳng qua nhìn dáng vẻ của bọn họ, có lẽ là từ ngoại tỉnh đến kinh ứng thí, trên xe ngựa còn cắm cờ xí màu vàng của sĩ tử nữa."
Nghe vậy, đồng tử vốn dĩ ảm đạm của Từ Thị không khỏi lóe lên một tỉa sáng, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Tống gia? Không biết A Dập nhà ta có thi đậu hay không... ˆ
Vừa nghĩ đến đây, Từ Thị lại nhịn không được ho khan một trận. ...
Đường lớn thông suốt, xe ngựa bắt đầu phi nhanh trên con đường ngoài thành.
Phải nói rằng, con đường kinh thành này quả nhiên được tu sửa rất tốt, cho dù phi nhanh cũng không cảm thấy xóc nảy.