Lần này, nhà nàng xảy ra việc đột ngột, phải lên kinh trước, vì sao Tần đại ca cũng bỗng nhiên muốn lên kinh, ngay cả Tết cũng không đợi?
Tân Tranh và Tống Dập nói lời hữu hảo xong, xe ngựa của chính mình liền đi đầu dẫn đường.
Đoàn người lên kinh hùng dũng lại bắt đầu xuất phát.
Bởi vì có người quen cũ Tần Tranh dẫn đường, thêm vào đó quan phủ đã cấp hỏa bài cho Tống Dập, trên đường có thể vào ở trạm dịch của quan phủ, hơn nữa có lá cờ vàng này, một đường đều được phép thông quan vô điều kiện, đoạn đường này thuận lợi. ngoài dự đoán
Thấm thoát đã nửa tháng sắp trôi qua, vào một buổi sáng nọ, đoàn người lên kinh râm rộ cuối cùng cũng đã đến kinh thành.
Trời vừa sáng, mọi người sớm đã rửa mặt chải đầu xong lúc ở trạm dịch, vừa ăn sáng no nê, mọi người liền bắt đầu lên đường, tranh thủ có thể sớm vào thành, dù sao kinh thành lớn, sau khi vào thành, cả nhà còn phải tốn chút thời gian tìm chỗ an cư.
Ai ngờ xe ngựa mới đi được hơn một canh giờ, con đường phía trước bỗng nhiên trở nên tắc nghẽn.
Xe ngựa lại chậm rãi đi thêm một hồi, cuối cùng bị kẹt cứng trên đường.
Các nam nhân vội vàng xuống xe đi phía trước dò la tình hình.
Hứa Thị và Ngọc Nương cũng vội vàng chạy đến xe ngựa của Cố Tâm Nguyệt, cuống cuồng hỏi han: "Hai hài tử không sao chứ? Sáng sớm đã dậy, mới ăn no lại phải vội vàng lên đường, xe ngựa chắc là xóc nảy khó chịu lắm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-471.html.]
Hứa Thị đưa tới mấy lát gừng vừa cắt: "Một lát nữa nếu như say xe, ngậm cái này vào trong miệng.”
Cố Tâm Nguyệt nhìn hai hài tử vừa rồi còn có chút buồn ngủ, lúc này đều tò mò nhìn ra ngoài từ cửa sở, không khỏi thở phào nhẹ nhõm: "Xem ra là không sao rồi, kiên trì thêm một chút nữa, là có thể vào thành rồi."
Khi cửa sổ được vén lên, Hứa Thị cũng thò đầu ra nhìn tình hình bên ngoài, không khỏi tấm tắc,"Kinh thành này quả nhiên đều là nhà giàu sang, con nhìn xem, còn chưa đến cửa thành, đã có nhiều xe ngựa bị kẹt cứng trên đường như vậy rồi, con lại nhìn những chiếc xe ngựa này xem, thật là nguy nga lộng lẫy."
Cố Tâm Nguyệt thuận theo hướng ngón tay của Hứa Thị, chỉ thấy một chiếc xe ngựa sang trọng đang dừng ở ven đường phía sau xe của mình.
Một vị phu nhân ước chừng hơn 40 tuổi, đầu đội mão che mặt, một tay dùng khăn che miệng mũi, mặc dù y phục màu sắc nhã nhặn nhưng toàn thân toát ra vẻ bất phàm.
Bên cạnh có hai nha hoàn dìu đỡ, cẩn thận từng li từng tí một dìu người lên xe ngựa.
Hứa Thị nhìn thấy, lại nhịn không được cảm thán: "Phụ nhân ở kinh thành này thật là có số hưởng, ra khỏi cửa còn có hai nha hoàn dìu đỡ, lại nhìn bộ y phục của bà ta xem..."
Thấy vậy, Ngọc Nương nhịn không được trêu chọc: "Đừng có mà ngưỡng mộ người ta xuất thân tốt, ta thấy tiểu thư kia tuổi còn nhỏ hơn ta 2-3 tuổi, nhưng cơ thể lại chẳng bằng ta, mặc dù không nhìn rõ mặt, nhưng cũng nhìn ra được vài phần bệnh tật." Nghe Ngọc Nương phân tích như vậy, Hứa Thị bỗng nhiên như nhớ ra chuyện gì đó: "Không biết tại sao, ta luôn cảm thấy đã gặp phụ nhân này ở đâu rồi?"
Nghe vậy, Ngọc Nương không khỏi trêu chọc: "Hứa tỷ, sao thế? Ngươi đã từng tới đây à?”
Hứa Thị lườm nàng ta một cái: "Ngươi đừng có mà chọc ghẹo ta, ta sống đến ngần này tuổi, đây là lần đầu tiên đi xa nhà."
Nói rồi, bà lại không nhịn được nhìn về phía cỗ xe ngựa kia, trong lòng âm thầm lẩm bẩm một câu, rồi lại lẩm bẩm: "Chắc là ta ngồi xe lâu quá hoa mắt rồi, sao có thể là người quen được."