Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con - Chương 469

Cập nhật lúc: 2025-06-24 10:00:59
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc này, vật tư trong không gian của Cố Tâm Nguyệt đã không thể dùng từ "nhiều" để hình dung.

Có những thứ này, Cố Tâm Nguyệt lại thêm mấy phần tự tin, cho dù là đại gia đình như vậy vào kinh thành, cũng không cần phải lo lắng cuộc sống.

Sau khi mọi việc đã đâu vào đấy, Tống Dập liên cùng Cố Tâm Nguyệt đến chỗ Khương lão phu tử một chuyến.

Sau khi nói rõ nguyên do, nàng liên trả lại chìa khóa căn nhà cho sư mẫu.

Sư mẫu tiếc nuối nhận lấy chìa khóa: "Ban đầu ta còn tưởng gia đình các ngươi sẽ sống ở đây, chúng ta còn có người bâu bạn, nào ngờ các người đều đột ngột phải vào kinh thành, vậy sau này là không định quay về nữa à?"

So với sự lưu luyến của sư mẫu, Khương phu tử lại có phần lý trí hơn: "Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, huống chi Tống Dập hiện tại không còn sớm, sang năm là phải lên kinh ứng thí, học trò của ta sau này là người làm việc lớn, sao có thể ở lại nơi nhỏ bé này chứ?"

Giọng điệu ấy của ông ta có chút tự hào.

Sư mẫu ban đầu còn có chút buồn bã, nghe ông ta nói vậy, bà cũng coi như hiểu được, vội vàng nói: "Cho dù là đến kinh thành, sau này có thời gian cũng nhớ thường xuyên về thăm, còn căn nhà này, chúng ta tạm thời không dùng đến, cứ để ở đây, nhỡ đâu nếu các ngươi muốn quay về, thì cứ quay về ở."

Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập vô cùng cảm động, không khỏi có chút bùi ngùi.

Khương phu tử xua tay nói: "Thôi được rồi, thời gian không còn sớm nữa, các ngươi mau chóng lên đường đi, đi đường cẩn thận."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-469.html.]

Hai người đứng dậy cáo biệt phu tử và sư mẫu.

Vừa về đến nhà, bọn họ liền thấy Ngô Phi Vũ lại mang theo rất nhiều đồ tới.

Cố Tâm Nguyệt nhíu mày,"Phi Vũ, ngươi đây là? Không phải hôm trước đã đưa đến rất nhiều thứ rồi à? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn cùng chúng ta vào kinh?”.

Ngô Phi Vũ bất đắc dĩ cười khổ: "Ta cũng muốn lắm chứ, nhưng mà trên dưới Ngô phủ hiện giờ còn bao nhiêu việc, ta đi rồi thì làm sao bây giờ? Đừng quên trong tay ta còn rất nhiều cơ nghiệp mới tiếp quản, hiện tại nhất thời, ta thật sự không thể rời đi được, nếu không ta nhất định sẽ đi cùng các ngươi vào kinh."

"Vậy những thứ này của ngươi là?" Cố Tâm Nguyệt chỉ vào đống đồ mà người hầu đang khuân vào nhà, khó hiểu hỏi.

Xét cho cùng, lần trước nàng dẫn hai hài tử đến Ngô phủ từ biệt Ngô đại nhân, Ngô đại nhân đã cho người chuẩn bị rất nhiều thứ.

Sau đó, ngày hôm sau Ngô Phi Vũ cũng đưa tới rất nhiều, sao bây giờ hắn lại còn đưa nữa?

"À, ta về nhà dọn dẹp một chút, cảm thấy những thứ lần trước mang đến còn lâu mới đủ, các ngươi nhiều người như vậy, đường xá lại xa xôi, ta bèn mua thêm nhiều loại bánh trái mà tỷ tỷ và các hài tử thích ăn, các ngươi đi đường có thể ăn, còn có những thứ như vải vóc dược liệu này, các ngươi đến kinh thành mua lại đắt đỏ, chỉ bằng mang theo nhiều một chút, còn có những món trang sức này, là do mẫu thân trước kia để lại, ta thấy tỷ cứ mang theo hết đi." Ngô Phi Vũ tỉ mỉ báo cáo.

Cố Tâm Nguyệt nhìn đến mức hai mắt trợn tròn,"Nhiều thứ như vậy? Ta..."

"Tỷ tỷ, tỷ cứ nhận lấy đi, các ngươi bỗng nhiên đều phải đi, trong lòng ta cứ thấp thỏm không yên, tỷ nhận lấy đi, như vậy ta cũng yên tâm hơn một chút.". Ngô Phi Vũ tha thiết nói.

Tống Dập thấy vậy, liền nói với Cố Tâm Nguyệt nói: "Đây là tấm lòng của Phi Vũ, chúng ta nhận cho hắn vui lòng."

Loading...