"Cha và đại ca, hai người đi tìm Phi Vũ và Tần huynh, bọn họ có người, có thể giúp chúng ta tìm kiếm trước."
"A Nguyệt, nàng ở nhà trông hài tử, khóa cửa lại đừng ra ngoài, ta lo lắng sẽ có nguy hiểm."
"Được, cứ làm theo lời Tống Dập nói."
"Người yên tâm.”
Cố Tâm Nguyệt vội vàng đồng ý, hiện tại chạy ra ngoài quả thực giống như ruồi mất đầu, huống chỉ trong nhà còn có hài tử và lão nhân.
Chờ mãi đến tận khuya, đám nam nhân nhà họ Cố mới lần lượt trở về.
Cố Tâm Nguyệt và mọi người hoàn toàn không có tâm trạng ngủ, sau khi dỗ dành Hoài Cẩn và Tử Du ngủ xong, nàng liền ra sân trước chờ đợi.
Lúc mọi người trở về, Cố Tâm Nguyệt vội vàng bước lên hỏi: "Thế nào rồi? Tìm được chưa?"
Các nam nhân lắc đầu, Tống Dập mím môi, lắc đầu: "Nha môn cũng phái người nghiêm ngặt kiểm tra cửa thành, Tần gia và Phi Vũ đều phái hai đội nhân mã đi tìm, nhưng đều không có tin tức, e rằng khó khăn rồi."
Trương Thị nghe xong, liền sốt ruột muốn đi ra ngoài: "Ta lại đi tìm, thành Thanh Châu chỉ lớn như vậy, ta không tin là không tìm được. `
Sống chung hơn một năm nay, Trương Thị sớm đã coi Tiểu Lục như con ruột của mình.
Nàng ấy không thể để Tiểu Lục gọi một tiếng mẫu thân một cách uống phí được.
Cố Tâm Nguyệt vội vàng bước lên ngăn cản: "Tẩu tử, đừng nóng vội, hiện tại trời tối như vậy, tẩu đi ra ngoài cũng không tìm được đâu, lại còn nguy hiểm nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-467.html.]
Trương Thị bị ngăn lại, không nhịn được mà che mặt khóc nức nở.
Cố Tâm Nguyệt tiếp tục an ủi: "Chúng ta bình tĩnh lại suy nghĩ một chút, lai lịch của Tiểu Lục vốn dĩ là một bí ẩn, lần này e rằng có liên quan đến lai lịch của hắn."
"Muội nghi ngờ là người đến từ kinh thành à? Chắc chắn không phải bọn buôn người?"
"Tiểu Lục đã 12,13 tuổi rồi, không thể là bọn buôn người được, hơn nữa đối phương có võ công cao cường, chắc chắn là đến tìm hắn, chỉ là không biết rốt cuộc là người nào... ˆ
Cố Tâm Nguyệt vốn định nói không biết là kẻ thù hay là người thân.
Nhưng mà vừa nghĩ lại, ban ngày ban mặt mặc đồ đen đến cướp người thì sao có thể là người thân được?
Chỉ là loại lời này sao nàng có thể nói ra khỏi miệng, cho dù mọi người đều biết lần này Tiểu Lục e rằng dữ nhiều lành ít, nhưng vẫn còn ôm một tia hy vọng.
Biết đâu những người đó chính là cao thủ do người nhà hắn phái đến tìm hắn, chỉ là thân phận của Tiểu Lục đặc biệt, không thích hợp nói rõ với bọn họ mà thôi.
Tống Dập gật đầu: "Mọi người nghỉ ngơi trước đi, sáng mai ta sẽ đi tìm Tần Tranh, xem hẳn có thể phái người đi dọc đường đến kinh thành dò hỏi tin tức hay không, hắn thường xuyên có thương đội đến kinh thành, có lẽ sẽ quen thuộc với đường đi hơn nha môn.” Nghe xong, mọi người đành quay về nghỉ ngơi, nhưng nào ai có tâm trạng ngủ ngon được.
Cả nhà họ Cố hai ngày liền, gân như chẳng ai chợp mắt.
Đúng lúc này, người Tần Tranh phái đi thăm dò rốt cuộc cũng mang tin tức về.
"Người được phái đi dọc đường vê phía kinh thành dò la đã về, nói là cách nơi này hơn trắm dặm có một tửu quán, bởi vì trước không có thôn, sau không có tiệm, cho nên bọn chúng chắc chắn sẽ thay đồ vào đó nghỉ ngơi một đêm, tiểu nhị vô tình nghe được mấy người nói, mấy kẻ kia một đường không nghỉ ngơi, muốn nhanh chóng về kinh thành phục mệnh, không thể ở lâu.”
Tống Dập thở phào nhẹ nhõm: "Quả nhiên là đi kinh thành, đa tạ Tần huynh tương trợ."