Thấy đoàn người vào kinh ngày càng đông, Cố Tâm Nguyệt vội vàng ngăn lại "Một nhà bốn người chúng ta, thêm nhị ca và Thanh Hoan là đủ rồi, đợi mấy người chúng ta đến kinh thành an cư trước, sau khi Tống Dập thi xong ổn định lại, đến lúc đó chúng ta lại đón mọi người đến kinh thành."
"Đúng đúng, không vội, sau khi Tống Dập thi đậu, yên ôn ở lại kinh thành, chúng ta sẽ tới sau, nếu không cả nhà đều qua đó, nhỡ phải trở vê không phải càng phí công à?" Hứa Thị nhận ra mình nói có vẻ quá thẳng thắn, bà liền vội vàng giải thích,"Tống Dập, ta không phải là nói con không thi đậu, hiện tại con có thể thi đậu cử nhân đã là rất giỏi rồi."
Tống Dập cười lắc đầu: "Nhạc mẫu yên tâm, tiểu tế nhất định sẽ cố gắng hết sức, đến lúc đó lại đón nhạc phụ và nhạc mẫu lên kinh thành an cư lập nghiệp."
Cố Tâm Nguyệt chợt mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng nàng chợt ngậm miệng lại.
Nàng cũng không thể nói trước Tống Dập nhất định sẽ thi đậu, nhất định sẽ ở lại kinh thành chứ.
Bọn họ vẫn nhiều thời gian, nhiều nhất là xa nhau vài tháng, đợi xuân sang năm hắn báo danh, có thể bắt tay vào việc chuẩn bị đón mọi người qua đây. Sau khi quyết định xong những ai sẽ đi trước, trên dưới Cố gia bắt đầu chuẩn bị những thứ cần dùng để vào kinh.
Mặc dù thời gian còn dài, nhưng có một số thứ vẫn nên chuẩn bị trước.
Đúng lúc Cố Tâm Nguyệt bắt đầu suy nghĩ xem nên mang theo những thứ gì lên đường, thì trong nhà bỗng xảy ra một chuyện lớn.
Hôm đó.
Cố Tiểu Võ và Cố Tiểu Lục như thường lệ đến nhà Khổng lão phu tử học bài. Đến tối, trời đã sẩm tối, vẫn không thấy hai đứa trở về.
Mọi người vội vàng gọi Cố Tam Thanh đi xem tình hình, hắn vừa mới đi tới cửa, liền thấy Cố Tiểu Võ toàn thân đẫm mồ hôi, hoảng hốt chạy vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-466.html.]
Vừa gặp Cố Tam Thanh, Cố Tiểu Võ liền nhịn không được òa khóc: "Tam thúc, Tiểu Lục bị người ta bắt đi rồi!"
Mọi người nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy lại.
"Chuyện gì vậy? Tiểu Lục không về với ngươi à?"
"Sao nó có thể bị người ta bắt đi được?"
Mọi người ngươi một lời ta một câu, Tống Dập vội vàng kéo Cố Tiểu Võ lại: "Ngươi kể lại đầu đuôi câu chuyện cho ta nghe."
Cố Tiểu Võ nín khóc, vội vàng nói: "Ta và Tiểu Lục cùng nhau từ nhà tiên sinh trở về, vừa đi qua hai con hẻm, bỗng nhiên bên đường có một chiếc xe ngựa đi tới, ta và Tiểu Lục vội vàng tránh đường, ai ngờ xe ngựa đi qua chúng ta, bỗng nhiên có hai tên áo đen từ bên trong bay ra, chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp khiêng Tiểu Lục lên xe ngựa phóng đi."
"Có nhìn thấy xe ngựa chạy về hướng nào không?”
"Lúc đó trên đường không có ai, ta sợ muốn chết, thấy xe ngựa chạy vê hướng đông, ta liên vội vàng chạy về."
Cố Nhị Dũng nghe xong, không khỏi nắm chặt hai tay: "Vậy còn chờ gì nữa? Nhanh chóng đến thành đông tìm xem sao?”
Cố Tam Thanh cũng đi theo ra ngoài: "Đi, ta đi với ngươi đến thành đông, những người khác tìm kiếm ở phụ cận xem sao."
Tống Dập thấy hai người sắp đi, liên vội vàng ngăn cản: "Đừng nóng vội, đối phương chắc chắn là có chuẩn bị mà đến, hiện tại tìm khắp thành cũng vô dụng, Nhị ca, Tam ca, trước tiên, hai người đi tìm người canh giữ cửa thành đông và cửa thành nam, xem xe cộ qua lại có gì khả nghi không, mang theo ít bạc nhờ bọn họ cẩn thận kiểm tra."
"Bây giờ, ta sẽ đến nha môn báo án, để quan phủ phái người cùng tìm kiếm."