Có họ hàng với đại gia đúng là rất tốt.
Thôi được rồi, hắn đã cố ý muốn cho, vậy thì nàng nhận lấy là được, nếu không với tính cách của Phi Vũ, chắc chắn hắn sẽ không chịu bỏ qua.
Cùng lắm thì, đến lúc đó nàng sẽ bao hết số hạt giống trong trang trại của Phi Vũ là được.
Bởi vậy, Cố Tâm Nguyệt liền yên tâm nhận lấy, nàng vội vàng giữ Ngô Phi Vũ lại dùng bữa tối, lại cẩn thận làm thật nhiều món mà hắn thích ăn.
Đến cuối cùng, Ngô Phi Vũ phải nhờ Trần Khai dìu mới về được nhà. ...
Hương hoa quế thoang thoảng, thoắt cái đã đến ngày dán bảng.
Có kinh nghiệm lần trước, lần này, người Cố gia trên dưới đều đếm từng ngày chờ đợi.
Sáng sớm tỉnh mơ, mọi người đã vội vàng ăn sáng.
Cả đám người hùng hổ kéo nhau đi xem bảng.
Đi chưa đến cổng trường thi, đã thấy phía trước có rất đông người tụ tập, người phụ trách dán bảng vừa rời đi, người phía trước đã chen chúc xô tới.
"Đừng chen, để ta xem trước."
"Chen cái gì mà chen, nói cứ như ngươi thi đậu vậy. ˆ
Người Cố gia thấy dòng người phía trước, không khỏi lùi về sau mấy bước, sau đó nhìn Cố Tiểu Võ và Cố Tiểu Lục.
Hai đứa lập tức hiểu ý, như con lươn chui vào trong.
Chẳng mấy chốc, giọng nói của hai đứa đã truyền ra từ bên trong,"Tiểu Lục, ngươi mau nhảy lên xem thử, vị trí đầu bảng này sao ta nhìn giống tên của cô phụ vậy?"
Tiểu Lục quả nhiên nhảy dựng lên: "Không sai, cô phụ đậu rồi!"
"Hay quá!”
Hai người vui mừng nhảy nhót trước đám đông, những người khác đang lo lắng tìm kiếm tên mình, thấy hai người ở đây làm ồn, một người không khỏi quát lớn: "Hai tên nhóc con các ngươi, chạy đến đây náo nhiệt cái gì, chẳng lẽ các ngươi cũng ởi thi à? Trên đó có tên ngươi à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-464.html.]
Những người khác cũng phụ họa: "Hai tên nhóc, ở đây quậy phá, mau ra ngoài, đừng làm phiền chúng ta xem bảng."
Cố Tiểu Võ không phục nói: "Ta giúp cô phụ của ta xem, tại sao lại không được?”
Người nọ nghe vậy, bèn mỉa mai: "Ngươi biết chữ à? Mới nhìn một cái đã biết thi đậu, nào, ngươi chỉ cho ta xem, là người nào?”
Cố Tiểu Lục hừ lạnh: "Tên cô phụ nhà ta ở vị trí đầu tiên, chúng ta tìm từ trên xuống dưới, đương nhiên là nhìn thấy ngay, thế nào, ngươi tìm lâu như vậy còn chưa tìm thấy à?"
"Cái gì, vị trí đầu tiên? Cô phụ nhà ngươi tên gì?”
"Tống Dập."
"Chẳng lẽ là bịa đại, Tống Dập thật sự là cô phụ nhà ngươi, đó chính là giải Nguyên năm nay đấy."
"Đúng vậy, đúng vậy."
Tống Dập nghe thấy tiếng ồn ào bên trong, vội vàng chen vào đám đông.
Vừa hay nghe thấy Cố Tiểu Võ và Cố Tiểu Lục đang cãi nhau để bảo vệ mình, Tống Dập vội vàng bước tới: "Ta chính là cô phụ của chúng, Tống Dập."
Những người khác nghe vậy, vội vàng nhường đường cho hắn.
Vẫn có người nghỉ ngờ nói: "Ngươi thật sự là Tống Dập? Người đứng đầu bảng lần này?"
Tống Dập khẽ nhếch môi, cười nhạt: “Chính là tại hạ.”
Lúc này, đám đông bỗng tách ra một con đường.
Chỉ thấy hai vị lão giả thong thả bước tới, đi đến trước bảng vàng mới dừng lại.
Khổng lão phu tử liếc nhìn bảng vàng, chỉ tay vào một người khác cười nói: "Hay cho lão Khương, thảo nào cứ muốn đánh cược với ta, thì ra đã chắc chắn học trò của ngươi sẽ đỗ đầu!"
Khương phu tử vuốt râu, cười hài lòng: "Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ, Tống Dập, còn không mau đến bái kiến Khổng lão phu tử."
Trong số những học trò, có người mặc dù không quen biết Tống Dập, nhưng đều rất quen thuộc với Khương phu tử và Khổng lão phu tử.