Ngô Vĩnh Xương nhất thời trầm tư.
Mặc dù Cố Tâm Nguyệt không nói hết mọi chuyện, nhưng lời nói ra đã rất rõ ràng.
Có lẽ Hàm Tuyết cũng nghĩ rằng nàng chắc chắn không thoát khỏi lưỡi hái tử thần, nên trước khi đẩy nàng xuống nước, nàng ta mới nói lời ác độc, nói ra sự thật.
Thấy ánh mắt ông ta lóe lên vẻ né tránh, Cố Tâm Nguyệt biết ông ta đã hiểu ý trong lời nói của nàng. Nàng bèn cười nói, Chuyện hôm nay, nếu đại nhân không tin, cứ coi như là ta nhiều lời, xin đại nhân nể mặt ta cũng là vì hai hài tử, hãy tha thứ cho sự lỗ mãng của ta."
"Dù sao thì hai hài tử cũng sẽ có ngày trưởng thành, nhỡ đâu sau này để chúng biết được sự thật, e là chúng sẽ khó mà chấp nhận nổi." Nụ cười trên mặt Cố Tâm Nguyệt dần lạnh đi.
Nhắc đến hai hài tử, dường như đã chạm vào điểm yếu của Ngô đại nhân.
Chỉ thấy ông ta lộ ra vẻ mặt đau khổ, hốc mắt hình như còn đỏ lên.
Ông ta lẩm bẩm với khoảng không, "Chuyện này ta biết rồi, nhất định sẽ không để hai hài tử chịu uất ức, cũng sẽ không để Thu Nguyệt ở dưới kia trách móc ta."
Cố Tâm Nguyệt thấy ông ta dường như đã hạ quyết tâm, bèn mỉm cười gật đầu: "Nếu thật sự như vậy, vậy thì đa tạ Ngô đại nhân, đúng rồi, gần đây trang trại của chúng ta đang thu hoạch lúa, nghe người của chúng ta nói, sản lượng lúa trồng trên ruộng bậc thang năm nay lại cao hơn hẳn mọi năm, không biết là do nguyên nhân gì, bông lúa nào cũng trĩu hạt, nếu Ngô đại nhân không chê, để ta bảo người xay xát xong rồi mang lên cho đại nhân dùng thử."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-462.html.]
Ngô Vĩnh Xương nghe vậy, ánh mắt vốn ảm đạm bỗng lóe lên tỉa sáng, nhất là khi nghe Cố Tâm Nguyệt nói lúa tru hạt, ông ta càng lộỘ vẻ vui mừng, vội vàng nói,"Không cần xay xát, thật không giấu gì, mấy ngày nay ta cũng luôn bận rộn thị sát mùa thu, mặc dù thu hoạch năm nay không gặp thiên tai, nhưng sau khi hạn hán lâu ngày như vậy, giống tốt rất khó tìm, nếu lúa của Cố nương tử thật sự như lời ngươi nói, tru hạt như vậy, không biết có thể bán cho phủ nha một ít, để sang năm gieo trông?"
Nghe vậy, Cố Tâm Nguyệt biết lời mình nói đã có tác dụng.
Nàng bèn cười đáp: "Ngô đại nhân không cần phải mua, Ngô đại công tử đã nói trước với ta rồi, ta cũng đã đồng ý với hắn, chờ sau này khi hắn đến trang trại, đến lúc đó ta sẽ tặng giống tốt cho hắn, chỉ là..."
Nghe vậy, Ngô Vĩnh Xương tại sao lại không biết nàng đang băn khoăn điều gì, ông ta bèn cười nói: "Được, được, Phi Vũ từ nhỏ đã quấn quýt tỷ tỷ nó, giờ ta thấy nó cũng coi ngươi như tỷ tỷ mà đối đãi, cũng rất ỷ lại vào ngươi, có lẽ đây chính là duyên phận của hai người, sau này Phi Vũ lại phải làm phiền ngươi rồi. "
Cố Tâm Nguyệt mỉm cười đồng ý, liên lui ra ngoài.
Không bao lâu sau, trong thành Thanh Châu lại truyền đến tin tức chấn động hơn.
Nghe nói, mẫu nữ Lâm Thị và Ngô Hàm Tuyết bị Ngô tri phủ đưa đến am ni cô trên đỉnh Bắc Thanh Phong ngoại thành. Chỉ giữ lại một mình Ngô Phi Hào ở lại phủ. Cố gia vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì Ngô Phi Vũ đến báo tin VUI.
Trước khi Lâm Thị rời đi, theo như của hồi môn trên danh sách của Tô thị năm xưa lúc xuất giá, tất cả các cửa tiệm, trang trại, nhà cửa ... đều được trả lại cho chủ cũ.
Lần này Ngô Phi Vũ đến, chính là muốn đưa cho Cố Tâm Nguyệt xem.