Thấy nàng đi một mình, bên cạnh không dẫn theo hai hài tử, trong long ông ta không khỏi có chút thất vọng.
Ông ta liền vội vàng hỏi: "Hai hài tử có khỏe không?”
Lúc này Cố Tâm Nguyệt đã có ký ức trước kia, gặp lại Ngô Vĩnh Xương, trong lòng nàng lại dâng lên muôn vàn cảm xúc, hoàn toàn không còn cảm giác đứng ngoài như trước nữa.
Hành lễ xong, nàng ngẩng đầu lên đáp: "Bẩm đại nhân, hai hài tử đều ở nhà, vì lần trước bị bắt cóc nên chúng có chút sợ hãi, hiện tại không dám ra ngoài, cho nên hôm nay, ta mới không mang theo chúng đến gặp đại nhân."
Nghe vậy, trên mặt Ngô Vĩnh Xương không khỏi lộ ra vẻ xót xa, lẩm bẩm: "Bị dọa sợ à? Có nghiêm trọng không? Chốc nữa ta cho đại phu trong phủ đến xem thử."
Cố Tâm Nguyệt mỉm cười: "Không cần đâu, ta đã cho đại phu đến xem rồi, chỉ cần ở nhà tĩnh dưỡng là được.”
Cùng lúc đó, Hoài Cẩn và Tử Du đang ở hậu viện đuổi theo bướm, chạy đến toát mồ hôi.
Ngô đại nhân nhớ đến chuyện nàng từng rơi xuống nước, ông ta vốn muốn quyên tâm một chút, nhưng thấy vẻ xa cách trên mặt nàng, liên đành gạt bỏ ý định, hỏi: "Hôm nay Cố nương tử đến đây là vì chuyện gì?”
Cố Tâm Nguyệt dừng lại một chút, nói thẳng: "Hôm nay ta đến đây là muốn cầu xin đại nhân làm chủ cho ta."
Ngô Vĩnh Xương nghe vậy, trong lòng liền hiểu rõ, trên mặt thoáng qua vẻ không vui: "Ngươi đến đây là vì chuyện mấy ngày trước à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-461.html.]
Cố Tâm Nguyệt ngẩng đầu lên, mỉm cười nhạt: "Không biết đại nhân nói là chuyện Tống Dập bị chặn đường thi cử, hay là chuyện hai hài tử bị bắt cóc, hay là chuyện ta bị Ngô nhị tiểu thư và nha hoàn đẩy xuống nước?"
Thấy sắc mặt ông ta đỏ bừng, Cố Tâm Nguyệt khẽ cười: "Những việc này đều có nhân chứng vật chứng, chắc hẳn Ngô đại nhân đều đã rõ, vậy nên ta cũng không cần phải nói nhiều."
"Hôm nay ta đến đây không phải vì những chuyện này, mà là muốn đòi lại công bằng cho sinh mẫu của hai hài tử." Cố Tâm Nguyệt ngẩng đầu, nói năng thẳng thắn.
Nghe vậy, Ngô Vĩnh Xương bất giác sững người.
Nhìn kỹ lại, thấy nàng hôm nay ăn mặc khác hẳn ngày thường, thoạt nhìn, tại sao lại khiến ông ta mơ hồ thấy được bóng dáng khuê nữ của mình?
Huống chỉ nàng còn nói là đến vì Thu Nguyệt. Rốt cuộc đây là ảo giác của chính ông ta, hay trên đời này thực sự có chuyện ma quỷ?
Thấy ông ta ngẩn người, Cố Tâm Nguyệt bèn nói tiếp: "Chuyện là thế này, lần trước Ngô tiểu thư sai người đưa ta lên thuyền, từng vì dung mạo của ta mà trách mắng ta một trận, hình như là nhận nhầm ta thành đại tiểu thư, ta trăm cay nghìn đắng giải thích thế nào cũng không được, lúc này mới chọc giận nhị tiểu thư."
"Không chỉ vậy, có lẽ là thấy ta khó giữ được mạng sống, nhị tiểu thư mới nói ra nguyên nhân thật sự về việc xảy ra với đại tiểu thư năm xưa, chỉ là lúc đó những lời này thật sự khó mở lời, đến giờ ta vẫn không dám tin.”
"Những lời này vốn không nên do ta nói ra, huống chỉ đại tiểu thư đã qua đời nhiều năm như vậy, thật sự không dám nhắc lại chuyện cũ khiến đại nhân không vui, nhưng sau khi tỉnh lại, ta nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy chuyện này rất lớn, thật sự không dám giấu giếm thêm nữa.”
"Nếu đại nhân cảm thấy cân thiết, chỉ bằng phái người điều tra nha hoàn bên cạnh đại tiểu thư năm đó, cùng với nha hoàn bên cạnh nhị tiểu thư, chắc chắn có thể trả lại công bằng cho sinh mẫu của Hoài Cẩn và Tử Du."