Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con - Chương 457

Cập nhật lúc: 2025-06-24 10:00:31
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hắn cứ ngỡ rằng khi mình trở về, nàng sẽ vui mừng khôn xiết mà vây quanh hỏi han hắn đủ điều.

Không ngờ, thứ mà hắn nhận được chỉ là một câu nói hờ hững như vậy.

Trong lòng hắn dâng lên một nỗi tủi thân khó tả: "Không cần vội, ta chưa đói. "

Thấy nàng không có ý định tiếp lời, hắn cũng không biết nên đi hay nên ở lại, bèn cứ thế đứng bần thần trước cửa bếp một hồi lâu.

Hoài Cẩn từ phía sau đi tới, cậu bé lặng lẽ quan sát, đến trước mặt Tống Dập, lớn tiếng nói: "Cha, cha gầy đi nhiều quá, mấy hôm nay cha không được ăn uống đầy đủ à?"

Tống Dập nhìn Hoài Cẩn với ánh mắt tán thưởng, cười hỏi: "Có à?"

"Gầy thật mà, cha không tin thì hỏi mẫu thân đi." Hoài Cẩn tiếp tục nói.

Tống Dập nhìn Cố Tâm Nguyệt với ánh mắt đầy mong đợi, như đang chờ nàng lên tiếng.

Tay Cố Tâm Nguyệt vẫn không ngừng làm việc, nàng chỉ ngẩng đầu lên nhìn hẳn một cái rồi cười nói: "Hoài Cẩn tỉnh mắt thật, đúng là gầy đi rồi. Tối nay ăn nhiều một chút để bồi bổ nhé."

Tống Dập: "..."

Chẳng mấy chốc, trời đã sẩm tối, mâm cơm nhà họ Cố cũng đã được dọn ra đầy ắp.

Cố Tâm Nguyệt bưng thêm mấy chiếc bánh trung thu ra, để khỏi phải đi đi lại lại.

Mấy hài tử nhìn những chiếc bánh trung thu vàng ươm, nhớ đến hương vị thơm ngon lúc trưa, lại không khỏi thèm thuồng.

Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, lắc đầu cười nói: "Để đây đã, lát nữa ăn cơm xong, ra sân ngắm trăng, mỗi người lại ăn một cái. Còn bây giờ thì lo mà ăn cơm cho ta."

Hoài Cẩn và Tử Du ngoan ngoãn ngôi vào bàn ăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-457.html.]

Bữa cơm tối chính thức bắt đầu, mọi người đều không hẹn mà cùng động đũa.

Mặc dù mọi người trên bàn ăn vẫn nói cười như thường lệ, nhưng dường như có điều gì đó không đúng.

Tống Dập cảm giác như mọi người đều đang giấu giếm hắn chuyện gì đó.

Ngay cả Hoài Cẩn và Tử Du cũng không dám nhìn hắn nhiều.

Tống Dập đành gác lại những suy nghĩ trong lòng, định bụng lát nữa về phòng sẽ hỏi, rồi cũng bắt đầu động đũa.

Mọi người vừa mới ăn được hai miếng, thì từ sân trước đã vang lên tiếng mở cửa đầy gấp gáp.

Cố Tiểu Võ và Cố Tiểu Lục chạy ra mở cửa, nhìn thấy là Ngô Phi Vũ, vội vàng cho hắn vào.

Vừa bước vào sân, Ngô Phi Vũ đã vội vàng chạy thẳng đến phòng ăn.

Hẳn lao đến trước mặt Cố Tâm Nguyệt, kéo nàng dậy, quan sát từ trên xuống dưới, lo lắng hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ không bị thương chứ?"

Tống Dập cảm giác như tim mình như ngừng đập, hắn định lên tiếng hỏi thì đã nghe thấy Ngô Phi Vũ bắt đầu thao thao bất tuyệt.

"Ta thi xong liên vê phủ ngay, vừa gặp Trần quản gia đã nghe nói chuyện xảy ra với tỷ, thật không ngờ Ngô Hàm Tuyết lại to gan đến vậy, dám thừa dịp ta và tỷ phu đi thi, bắt cóc tỷ và hai hài tử! Còn đẩy tỷ xuống nước!" "Ta nghe xong tức giận muốn trói ả ta lại cho tỷ trút giận, không ngờ ả ta lại khóc lóc om sòm muốn treo cổ ở trong viện, ta tức giận bèn đi tìm cha, để người xử lý công bằng."

"Tỷ yên tâm, chuyện này ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho tỷ! Nếu cha không nỡ, vậy thì ta sẽ tự mình ra tay, tuyệt đối không tha cho ả!"

Bên cạnh, Tống Dập nghe không sót một chữ nào lời Ngô Phi Vũ nói.

Sắc mặt hắn từ lâu đã tối sầm lại, hắn buông nắm tay đỏ bừng ra, kéo Cố Tâm Nguyệt đi, đưa nàng về phòng hai người.

Ngô Phi Vũ chỉ vào bóng lưng hai người rời đi, gọi lớn: "Ê ê ê, tỷ phu, ngươi muốn đưa tỷ tỷ đi đâu?"

Loading...