Mặc dù mới chỉ hai ngày không gặp, nhưng Cố Tâm Nguyệt lại có cảm giác như đã trải qua mấy năm dài đằng đẳng.
Vừa nghĩ đến lúc hai hài tử chào đời, nàng đã quay về hiện đại. Hai hài tử từ nhỏ đã được Tống Dập nuôi nấng, còn phải chịu đựng sự hành hạ của Lưu Thị, sống lay lắt dưới sự kìm kẹp của nàng ta.
Trong nguyên tác, hai hài tử đã bị Lưu Thị...
Nghĩ đến những cay đẳng, tủi nhục mà hai hài tử đã phải chịu đựng từ nhỏ, Cố Tâm Nguyệt lại hối hận trăm bề, tại sao nàng lại không đến sớm hơn? Tại sao sau này, nàng lại không thể nhận ra hai hài tử ngay từ đầu?
Mọi người trong nhà họ Cố ban đầu nghe Tử Du nói Cố Tâm Nguyệt đã tỉnh, liền vội vàng chạy đến.
Vừa vào cửa, mọi chuyện đã nghe thấy tiếng Cố Tâm Nguyệt đang ôm Hoài Cẩn khóc nức nở.
Mấy người đứng ở cửa cũng không kìm được mà rơi lệ, là do bọn họ không chăm sóc Tâm Nguyệt tốt, mới khiến nàng phải chịu uất ức mà khóc đến thế.
Đợi đến khi tiếng khóc trong phòng lắng xuống, mọi người mới trấn tĩnh lại được, lau nước mắt rồi đi vào.
Hứa Thị vội vàng chạy đến ôm lấy Cố Tâm Nguyệt, Trương Thị từ phía sau lấy chăn gối để nàng dựa cho thoải mái.
Hai người là người xông xáo nhất, lại một phen lo lắng chạy đôn chạy đáo, Cố Tâm Nguyệt ngẩng đầu nhìn thấy mẫu thân và đại tẩu, không khỏi nhớ đến trong giấc mơ, lúc nàng khó sinh, chính là hai người này đã ở bên cạnh, giúp nàng sinh hạ hai hài tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-452.html.]
Nàng không khỏi cảm thán, thì ra có những người gặp gỡ đều là duyên phận từ kiếp trước, Cố Tâm Nguyệt vội vàng đưa tay ngăn hai người lại: "Mẫu thân, đại tẩu, đừng bận tâm nữa, con không sao rồi."
Hứa Thị kìm nén nước mắt: "Cơ thể con vốn đã yếu ớt, giờ lại bị rơi xuống nước một lần nữa, con nói xem, con bé này sao cứ động tí là dính đến nước thế, may mà lần này có Ngọc Nương ở đây, hôm qua lúc vê, nàng ấy đã cho con ngâm thuốc tắm rồi uống thuốc, lần này con phải nằm nghỉ cho khỏe."
Nhắc đến Ngọc Nương, Hứa Thị vội vàng nói: "Ngọc Nương, ngươi xem lại cho Tâm Nguyệt một chút đi, nó vừa mới tỉnh lại, xem thử có bị di chứng gì không."
Ngọc Nương nghe vậy liên bước tới, xem xét một lượt rồi thở phào nhẹ nhõm: "Không sao rồi, chỉ là bị hoảng sợ, lại rơi xuống nước, may mà bây giờ trời chưa lạnh lắm, nếu không yên tâm thì ngâm thêm hai lần thuốc tắm nữa." "Vậy thì tốt rồi, Tâm Nguyệt chắc cũng đói rồi, trong nồi còn cháo ấm, ta đi xem sao." Hứa Thị nói xong, liền cùng Trương Thị đi về phía bếp.
Ngọc Nương cũng đi ra ngoài chuẩn bị thang thuốc tắm.
Còn lại ba người ca ca cúi đầu đứng thành một hàng, ai nấy đều ủ rũ.
Thấy vậy, Cố Tâm Nguyệt bèn hỏi: "Các ca ca làm sao vậy?”
Cố Nhị Dũng khẽ thở dài: "Lần này là ta sơ suất quá, cứ nghĩ rằng tên ác nhân kia sẽ giở trò với Tống Dập, nào ngờ đối phương lại ra tay độc ác với muội muội, khiến muội phải..." Cố Tam Thanh cũng nghiến răng: "Phải, nếu huynh đệ ta về sớm một chút, nhất định sẽ không để cho tên ác nhân kia đạt được mục đích."
Cố Tâm Nguyệt lắc đầu an ủi: "Chuyện này không trách ca, bọn họ lần này nhắm vào muội, có phòng bị cũng vô dụng, may mà hai hài tử không sao."
Cố Đại Sơn tức giận nói: "Bọn người Ngô gia kia thật quá đáng, ta thấy gia sản gì đó có cũng được không có cũng chẳng sao, chúng ta từ từ kiếm là được, chỉ là muội và tiểu thư Ngô phủ không thù không oán, tại sao ả lại nhằm vào muội, còn cố ý hẹn muội ra giữa hồ?"