Nàng gọi hai tiếng về phía tiền viện, thấy không có ai trả lời. Nàng không khỏi thắc mắc, liền nhanh chân đi đến tiền viện, đến thư phòng của mấy hài tử xem nhưng cũng không thấy bóng dáng hai hài tử đâu.
Nàng lại nhìn thấy cửa chính khóa chặt, nghĩ chúng không thể ra ngoài được, hơn nữa hai hài tử cũng không thể không nói một tiếng mà chạy ra ngoài.
Nhưng hài tử có thể đi đâu được chứ?
Cố Tâm Nguyệt không dám nghĩ nhiều, nàng vội vàng lật tung cả tiền viện hậu viện lên, Trương Thị cũng đi theo tìm.
Tìm khắp nơi không thấy, trong lòng Cố Tâm Nguyệt như rơi xuống hầm băng, càng lúc càng lạnh.
Trương Thị vội vàng an ủi nàng: "Đừng lo lắng, hay là ra ngoài tìm thử xem, lỡ đâu hài tử nghịch ngợm trèo tường thì sao."
Mặc dù hai người đều không tin có khả năng này, nhưng Cố Tâm Nguyệt vẫn không muốn bỏ qua bất kỳ khả năng nào, liền nói với Trương Thị: "Đại tẩu, tẩu ở lại trong viện, lát nữa nhị ca tam ca về, tẩu nói với họ một tiếng, bây giờ ta đến cửa hàng xem trước."
"Được, muội đi chậm thôi, đừng lo lắng." Trương Thị nhìn sắc mặt tái nhợt của Cố Tâm Nguyệt, cũng không khỏi run rẩy theo.
Cố Tâm Nguyệt nói xong, liền bắt đầu chạy ra khỏi cửa.
Vừa mới ra khỏi cửa, chưa chạy được bao lâu, nàng bỗng nhiên bị hai người trông giống tiểu tư chặn lại: "Cố nương tử, có phải ngươi đang tìm hài tử không?”
Cố Tâm Nguyệt lập tức dừng lại: "Các ngươi có nhìn thấy hai hài tử không? Một nhi tử một nhi nữ, cao khoảng thế này."
Hai người kia nghe xong lời mô tả của Cố Tâm Nguyệt, trên mặt hiện lên nụ cười kỳ lạ: “Đúng vậy, không chỉ nhìn thấy, còn biết chúng ở đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-446.html.]
Cố Tâm Nguyệt thấy hai người này không có ý tốt, không khỏi cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, giọng điệu nàng cũng lạnh lùng theo: "Là các ngươi giấu hai hài tử đi à? Các ngươi muốn làm gì?"
"Không làm gì cả, chỉ cần Cố nương tử ngoan ngoãn đi theo chúng ta, sẽ có thể gặp được hai hài tử, nếu dẫn thêm người khác đến, cẩn thận cả đời này cũng không gặp được hai hài tử."
Bây giờ Cố Tâm Nguyệt không thể suy nghĩ gì nữa, chỉ muốn nhanh chóng gặp được hai hài tử.
Không biết người đứng sau có phải như nàng đoán hay không, lại tốn công tốn sức như vậy trèo tường bắt cóc rồi lại lặng lẽ không một tiếng động mang hai hài tử đi, đã vậy còn sắp xếp người ở đây chờ nàng. Rõ ràng người nọ nhắm vào nàng mà đến.
Rõ ràng biết phía trước có nguy hiểm, Cố Tâm Nguyệt vẫn không hề lùi bước: "Được, ta đi theo các ngươi."
Cố Tâm Nguyệt một mình lên xe ngựa, vừa lén lút rải bột mì xuống đường theo khe bánh xe, vừa âm thâm nghĩ cách đối phó sau này.
Có lẽ lần này ngươi đến bắt cóc hai hài tử chính là nhị tiểu thư Ngô phủ?
Lần trước nàng ta hãm hại Tống Dập không thành, không ngờ lần này nàng ta lại giở trò độc ác với hai hài tử, giờ lại muốn đưa nàng vào tròng? Rốt cuộc trong hồ lô của nàng ta có bán thuốc gì?
Có vẻ như không chỉ đơn giản là tranh giành gia sản.
Cố Tâm Nguyệt hít một hơi thật sâu, nàng tạm thời không quản được nhiều như vậy, trước tiên nàng phải gặp hai hài tử rồi nói sau, có không gian trong tay, lại có vũ khí, đến lúc đó nàng có thể tùy cơ ứng biến.
Nếu không trốn thoát được cũng không đánh lại được thì nàng sẽ dùng không gian để bảo vệ mạng sống vậy.
Xe ngựa đi được khoảng nửa canh giờ thì dừng lại.