"Dựa vào đâu mà không cho hắn vào?" Cố Nhị Dũng cũng lớn tiếng chất vấn.
"Không tại sao cả, chỉ là chúng ta không thể thả người này vào." Người đó lười biếng đáp lại một câu.
Cố Nhị Dũng tức giận túm lấy cổ áo đối phương, Tống Dập vội vàng đưa tay ngăn cản: "Đừng động thủ trước."
Sau đó, hắn lạnh lùng hỏi người đó: "Ta là tân học sinh của thư viện Thanh Giang năm nay, cũng là học trò của Khương lão phu tử, mọi thủ tục ta đều mang đủ, tại sao ta không được vào?” Đối phương thấy khí chất của Tống Dập phi phàm, thái độ cũng tương đối bình tĩnh, liên thở dài nói: "Không phải ta muốn làm khó ngươi, ngươi thấy hai người ở cửa kia không? Cho dù ta thả ngươi vào, ngươi cũng không vào được cánh cửa đó, đừng lãng phí thời gian của ta nữa, về sớm đi!"
Cố Nhị Dũng nhìn thấy hai người giữ cửa kia, đều vênh váo tự đắc nhìn Tống Dập, sợ người ta không biết bọn họ định chặn người vậy.
Cố Nhị Dũng càng tức giận không chỗ phát tiết, hắn nhanh chóng bước lên, chuẩn bị xông vào trước.
Bỗng nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nói quen thuộc, hắn quay đầu nhìn lại, liên thấy Ngô Phi Vũ vừa xuống xe ngựa, đang đi về phía cửa.
"Đây là đang ầm ïĩ chuyện gì thế?" Ngô Phi Vũ nghiêm giọng chất vấn.
Hai gã sai vặt trông coi hốt hoảng chạy đến giải thích: "Đại thiếu gia, kẻ này nhân phẩm không tốt, đức hạnh kém, chúng ta phụng mệnh lão gia tới đuổi hắn đi, hôm nay hắn không thể vào, đại thiếu gia vẫn là đừng ở chỗ này lãng phí thời gian, lát nữa sắp thi rồi, ngươi nhanh chóng vào trong đi."
Ban đầu, hai người nghe nói Ngô đại thiếu gia hôm nay sẽ không tham gia thi. Không ngờ hắn lại đến, may mà hai người phản ứng nhanh, lập tức bịa ra một lý do, định qua loa cho xong chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-444.html.]
Ai ngờ bọn họ lời vừa dứt, liền nghe thấy trên xe ngựa truyền đến giọng nói tức giận: "Ban ngày ban mặt, vậy mà lại dám ở cửa trường thi lớn tiếng nói bậy, còn muốn mượn tay ta, các ngươi xem ta là ai?"
Lời vừa dứt, hai tên lính canh ở cửa mới nhìn rõ người ngồi trong xe ngựa là ai, bọn họ nhất thời sợ đến vỡ mật, không tự chủ được quỳ phịch xuống đất.
"Lão gia tha mạng! Lão gia tha mạng! Đại thiếu gia tha mạng!"
Sắc mặt Ngô Vĩnh Xương đã sớm rất khó coi, nhưng lúc này cửa trường thi đã có không ít học tử vây quanh, ông ta cũng chỉ đành tạm thời đè nén lửa giận trong lòng, ra lệnh cho thị vệ bên cạnh: "Áp giải hai tên lính canh này đến huyện nha cho taÏl"
Ngô Vĩnh Xương đã dẫn người đi. Cố Tâm Nguyệt và ba ca ca vội vàng vây quanh: "Phi Vũ, tại sao ngươi lại đến đây? Lần trước chẳng phải ngươi còn nói không muốn tham gia thi cử à?"
Ngô Phi Vũ gãi đầu cười nói: "Thử xem sao, biết đâu mèo mù vớ được cá rán thì sao."
Cố Tâm Nguyệt chỉ cần nhìn liền biết hắn không nói thật, nếu chỉ vì tham gia thi cử, tại sao hắn lại còn dẫn theo Ngô đại nhân đến đây?
Như vậy ngược lại giống như cố ý đến cứu nguy cho Tống Dập. Thấy hắn không muốn nói, Cố Tâm Nguyệt cũng chỉ đành thôi: "Được rồi, hai người mau vào đi, lát nữa sắp bắt đầu thi rồi!"
Ngô Phi Vũ dẫn theo Tống Dập cùng nhau đăng ký xong, liền hỏi người phụ trách đăng ký: "Bây giờ có thể cho chúng ta vào không?"
"Tất nhiên, tất nhiên, mời vào, mời vào.”
Tống Dập chắp tay với ba ca ca: "Hôm nay đa tạ ba ca ca, mấy ngày nay bên ngoài không yên ổn, các ca ca sớm đưa Tâm Nguyệt về đi, hành sự cũng cẩn thận hơn, ba ngày sau ta thi xong sẽ tự về nhà."