Lỡ như trên đường thực sự xảy ra chuyện gì, có hài tử đi theo cũng không an toàn.
Tống Dập thấy nàng nghiêm mặt, hắn suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Được, vậy chúng ta xuất phát sớm một chút.”
Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt đi trước, theo sau là ba ca ca, năm người cùng nhau đi đến trường thi.
Thấy sắp đến nơi, Cố Tâm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ rằng có lẽ mình vẫn quá nhạy cảm, suốt dọc đường nàng đều nơm nớp lo sợ, khiến ba ca ca cũng phải đi theo quan sát trái phải, may mà suốt chặng đường đều không có động tĩnh gì.
Nàng vừa nghĩ như vậy thì bỗng nhiên có mấy tên côn đồ xông ra từ trong một con hẻm nhỏ bên cạnh.
Tim Cố Tâm Nguyệt hãng một nhịp, nàng vội kéo Tống Dập lại, còn chưa kịp phản ứng thì nàng đã bị Tống Dập kéo ra sau lưng: "Đừng sợ."
Ba ca ca vốn đi phía sau, lúc này bọn họ cũng nhanh chân vượt lên phía trước.
Bọn họ chỉ cần đi qua con hẻm nhỏ này là đến trường thi, không ngờ lại có người mai phục ở con hẻm vắng vẻ này!
Cố Tâm Nguyệt thấy đối phương có khoảng 5,6 người, người nào cũng cầm gậy trong tay, nàng lập tức cảm thấy không ổn.
Nàng bèn khoanh tay đưa ra sau lưng, lén lút lấy một nắm đao từ trong không gian ra, đưa cho Tống Dập và ba ca ca.
Mấy người nhận đao trong tay đều khựng lại, sau đó thấy sau lưng Cố Tâm Nguyệt không biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm một cái túi, liên biết đây là thứ nàng biến ra.
Bọn họ bèn cười nhận lấy.
Cố Nhị Dũng vẫy tay với Tống Dập: "Tống Dập, ngươi dẫn muội muội đứng ở phía sau, lát nữa ngươi còn phải đi thi, không cần ngươi ra tay, chỉ cần bảo vệ Tâm Nguyệt là được.” Chỉ mấy tên lưu manh gây yếu trước mặt này, còn chưa cần hắn để vào mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-443.html.]
Ban đầu hắn còn hối hận vì không mang theo vũ khí, thấy thấy gậy thô trong tay đối phương, hắn còn nghĩ chỉ e rằng mình phải chịu thiệt.
Sau đó lại bỗng nhiên có thêm đao, lần này hắn càng không cần lo lắng nữa!
Hắn bước một bước nhanh chóng xông lên phía trước, mấy tên lưu manh đối diện bị khí thế của hắn dọa cho liên tục lùi lại mấy bước.
Ban đầu khi nhận đơn làm ăn này, đối phương còn nói chỉ cần dạy dỗ một thư sinh yếu đuối không có sức trói gà.
Ai ngờ đối phương lại còn mang theo ba tên đao phủ?
Lúc nãy khi mấy người vào ngõ đều là tay không, mấy thanh đao lớn bỗng nhiên xuất hiện này là từ đâu ra?
Tên lưu manh cầm đầu nhìn cái túi sau lưng Cố Tâm Nguyệt, âm thầm nghiến răng, lầm bẩm: "Được lắm, không ngờ bọn họ cũng có chuẩn bị mà đến, hôm nay ta chúng ta không có lời rồi, không làm đơn làm ăn này nữa."
Sau đó hắn liền nhổm chân chạy, mấy người còn lại thấy đại ca chạy rồi, đương nhiên cũng chạy theo.
Ba ca ca cười ha hả: "Không ngờ thật sự có người chặn đường chúng ta, may nhờ có đao Tâm Nguyệt đưa chol”
Cố Tâm Nguyệt vội vàng cất đao vào lại trong túi, thấy xung quanh không có ai, nàng lại cất vào trong không gian.
Mấy người lúc này mới lên đường trở lại.
Đi qua con hẻm này, mấy người cũng nhanh chóng đến trước cửa trường thi.
Đã có không ít thí sinh đang xếp hàng, sau khi đăng ký ở cửa thì lần lượt vào trường thi.
Mấy người liên bước lên xếp hàng, đến lượt Tống Dập, người phụ trách đăng ký nhìn tên hắn, lại ngẩng đầu đánh giá hắn một cái, mở miệng nói: "Ngươi không thể vào.”
"Tại sao?" Cố Tâm Nguyệt lập tức hỏi.