Ngô Phi Vũ thấy nàng ta quả nhiên đã mắc câu, khóe miệng nở một nụ cười: "Ta chỉ nói thật mà thôi, tại sao ngươi lại không nghe được sự thật?"
Lâm Phương Phương vốn còn có chút kiêng dè với Ngô phủ, không dám làm càn, nhưng thấy lúc này xung quanh không có ai, các nha hoàn tiểu tư cũng đều bị Ngô Hàm Tuyết dẫn đi, thế là nàng ta không nhịn được dùng ngón tay chỉ vào Ngô Phi Vũ mà mắng, dù sao đối phương cũng là một tên tiểu bá Vương.
"Phỉ!l Ngươi tưởng ta muốn đến đây à? Ngươi tưởng ngươi tốt đẹp đến mức nào?"
"Ngươi ra ngoài nghe ngóng xem, danh tiếng của ngươi ở phủ Thanh Châu đã thối nát từ lâu rôi!"
"Nếu không phải cô cô ta ép ta đến, nói ngươi có thể cho được nhiều sính lễ như vậy, ngươi tưởng ta có thể coi trọng ngươi à?"
Ai ngờ nàng ta vừa mới dứt lời, liền thấy hắn đưa ngón tay chỉ về phía sau mình.
Lâm Phương Phương nhịn cơn giận quay đầu lại, liên thấy Lâm Thị và một đám hạ nhân đang đứng sau lưng.
Nàng ta không khỏi sửng sốt ngay tại chỗ.
Nàng ta bỗng nhiên nhớ ra đây chính là Ngô phủ, hôm nay nàng ta vốn phụng mệnh của cô cô mình đến để xem mắt, cô cô nàng ta đã nói bất kể nàng ta dùng cách gì cũng phải hạ gục tiểu bá vương này.
Giờ thì hay rôi, nàng ta không những không hạ gục được hắn, mà còn lỡ lời nói hết những lời trong lòng mình ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-439.html.]
Nhưng nghĩ đến Ngô Phi Vũ ở trong phủ này vẫn luôn nghe lời cô cô nàng ta, có lẽ hắn cũng đã quen với việc thuận theo, thế là nàng ta hít một hơi thật sâu, chạy về phía Lâm Thị: "Cô cô, ta tốt bụng ở đây nói chuyện với biểu ca, không ngờ hắn lại đối xử với ta như vậy."
Lâm Thị trừng mắt nhìn nàng ta: "Không cần nói nữa."
Vừa rồi nàng ta mắng to như vậy, khắp phủ trên dưới đều nghe thấy.
Huống chi trên mặt Ngô Phi Vũ vẫn luôn cười hì hì.
Cho dù hẳn thật sự thiết kế để nàng ta chui vào tròng, thì lúc này nàng ta cũng không thể nói rõ được, hiện tại chuyện quan trọng nhất vẫn là nhanh chóng hóa giải hiểu lầm, đừng để cuộc xem mắt tốn nhiều công sức này tan thành mây khói.
Nghĩ đến đây, Lâm Thị cũng hít một hơi thật sâu, cười với Ngô Phi Vũ: "Phi Vũ à, biểu muội Phương Phương của con còn nhỏ, con đừng chấp nhặt với nó." Ngô Phi Vũ cười lạnh với Lâm Thị: "Mẫu thân, nếu con nhớ không nhầm, trước kia mẫu thân có nói hình như Lâm cô nương cùng tuổi với con, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, hơn nữa mới gặp mặt lần đầu, nàng ta đã dám chỉ vào mặt con mà mắng chửi, còn mặt dày nói là vì để ý đến sính lễ của con nên mới đến, chẳng lẽ mẫu thân đã âm thầm hứa hẹn gì với nàng ta à?”
Lâm Thị nghe vậy, vội vàng xua tay phủ nhận: "Sao có thể chứ? Hôm nay mới là ngày đầu tiên gặp mặt, sao có thể nói đến sính lễ, đây là biểu muội của con, thật là không hiểu chuyện."
"Mẫu thân, người khiến con quá đau lòng rồi, con vốn tin lời người nói rằng sẽ giới thiệu cho con một cô nương tốt như thế nào, không ngờ lại bị mắng một trận, thôi thôi, sau này mẫu thân đừng lo lắng cho con nữa, Phi Vũ thật sự không chịu nổi!"
"Phi Vũ à..."
Chưa kịp để Lâm Thị mở lời thì thấy Ngô Vĩnh Xương từ phía sau bà ta đi ra: "Chuyện gì xảy ra thế, tại sao lại có nhiều người tụ tập ở đây la hét ầm ï thế này, còn ra thể thống gì nữa!"