Nghĩ rằng chuyện hôn sự này đã sắp thành, bà ta liền yên tâm đi nghỉ ngơi ở hậu viện.
Dù sao cũng đã bận rộn cả nửa ngày nay, cả người bà ta đều mệt mỏi không chịu nổi.
Lúc bà ta đang ngủ trưa, bỗng nhiên nghe thấy nha hoàn đến báo: "Phu nhân, không ổn rồi, Lâm tiểu thư đang nổi giận trong vườn!"
Lâm Thị nghe vậy, lập tức thấy không ổn, bà ta cũng không quan tâm đến việc mệt mỏi hay không, lập tức mang giày vào rồi chạy ra vườn. ...
Một khắc trước. Ngô Hàm Tuyết và Ngô Phi Hào bị Lâm Thị đuổi đi.
Lâm Phương Phương biết bà ta đây là đang tìm cơ hội cho mình, nàng ta cảm thấy vừa nãy mình trò chuyện với Ngô Phi Vũ cũng rất tốt.
Lúc đầu, khi cô cô nói chuyện này với nàng ta, nàng ta còn rất không muốn, bởi vì Ngô Phi Vũ là một tên bá vương ở phủ Thanh Châu, mặc dù nàng ta chưa từng gặp mặt hắn nhưng đã nghe không ít lời đồn xấu về hắn.
Nhưng cô cô của nàng ta nói, trong tay hắn có không ít sản nghiệp mà trước đây mẫu thân hắn để lại, nếu nàng ta có thể gả cho hắn, sau này sẽ để nàng ta trực tiếp quản lý những gia sản đó. Lâm Phương Phương tự biết rằng mặc dù mình được nuôi dưỡng trong nhung lụa ở Lâm phủ, nhưng trên thực tế, nữ nhi trong Lâm phủ không có gì đáng để tự hào, đặc biệt là không có nhiều tiền trong tay, nếu nàng ta có thể gả vào đó, đến lúc đó, nàng ta hợp tác với cô cô, tất nhiên sẽ có vinh hoa phú quý hưởng không hết.
Nàng ta vốn nghĩ rằng hắn chỉ hơi nóng tính, chỉ cần hắn có thể giao hết các cửa hàng và tiền bạc cho nàng ta là được, dù sao thì nàng ta cũng không tốt tính cho lắm.
Không ngờ hôm nay gặp mặt, hắn hoàn toàn không giống như lời đồn đại thường ngày, chỉ thấy dáng người hắn cao lớn, tướng mạo ngay thẳng, nói chuyện cũng khiến người ta như được tắm gió xuân.
Điều này khiến Lâm Phương Phương cũng không khỏi động lòng,
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-438.html.]
Nghĩ rằng đây là cơ hội khó có được, Lâm Phương Phương liền không màng tiếp tục giả vờ làm tiểu thư khuê các nữa, mạnh dạn hỏi: "Biểu ca, không ngờ giữa ca và lời đồn lại hoàn toàn khác nhau, biểu ca, ca thấy muội thế nào?"
Nói xong, Lâm Phương Phương còn tự mình làm bộ làm tịch, đưa tay lên vuốt lại mấy sợi tóc mai.
Ngày thường ở Lâm phủ, nàng ta vốn nổi tiếng là người táo bạo và cay độc, cộng thêm thân hình hơi tròn trịa, động tác làm bộ làm tịch này còn có phần cứng nhắc.
Ngô Phi Vũ nhếch mép cười gượng, nhàn nhạt nói với nàng ta: "Trước khi gặp mặt, mẫu thân đã nói với ta rằng Lâm cô nương có khuôn mặt như mâm bạc, mắt như quả mơ nhưng khi gặp mặt... Thôi, thực ra Lâm cô nương không cần tự tỉ vê ngoại hình của mình quá, đôi khi nữ nhân không có nhan sắc cũng là đức hạnh!"
Lâm Phương Phương đang làm bộ làm tịch nghe vậy, liền ngẩng đầu lên nhìn hắn với vẻ khó tin: "Ý biểu ca là chê ta xấu à?"
"Cũng không hẳn, nhãn quan của công tử ta cũng không tệ, có thể cho ngươi chút ý kiến nhỏ."
"Ngươi nói đi." Lâm Phương Phương nghi ngờ nói.
"Sau này ra ngoài cố gắng đừng phơi nắng, còn nữa, ngươi hợp mặc màu tối hơn, không hợp với màu hồng này."
"Tại sao?"
"Vì phơi nắng dễ sinh tàn nhang, mặc màu tối trông gầy hơn."
"Ngươi..." Phải nói là vừa rồi Lâm Phương Phương vẫn luôn cố gắng bình phục cảm xúc của mình, lúc này nàng ta đã hoàn toàn không khống chế được, nàng ta đứng phắt dậy, chỉ vào Ngô Phi Vũ gào lên: “Ngươi nói ta béo à?”