Ngô Phi Vũ khế chạm vào chén canh bên cạnh, thấy ấm ấm, không khỏi thoáng qua vẻ chế giễu, bà ta đây là muốn chuyển chủ đề.
Ngô Phi Vũ sao có thể chịu bỏ qua cơ hội tốt như vậy: "Người hầu trong phủ đông đúc, đúng là nên quản lý cho tốt, vừa hay mẫu thân đã về, sau này cũng không cần thay con trông coi sản nghiệp nữa, đương nhiên sẽ có thời gian chỉnh đốn những kẻ hầu người hạ không biết phép tắc này."
Lâm Thị thấy mình chuyển chủ đề không thành, bà ta liền sảng khoái đồng ý: "Phi Vũ lớn rồi, cũng biết thương ta rồi, vậy được, chờ ta dành chút thời gian sắp xếp lại của hồi môn của Tô phu nhân, rồi lại bỏ ra chút thời gian sắp xếp lại, sau đó sẽ giao hết cho con, như vậy ta cũng được nhàn hạ.”
Ngô Phi Vũ cũng cười gật đầu: "Không cần mẫu thân bận tâm, nhưng con tình cờ có một bản kê khai của hồi môn tiên mẫu, nên mẫu thân không cần mất công sắp xếp lại từng cái một, cứ theo bản kê khai mà sắp xếp là được."
Nghe vậy, Lâm Thị không khỏi ngẩng đầu nhìn Ngô Phi Vũ nhiều hơn.
Rõ ràng hắn vẫn không có gì thay đổi nhưng tại sao suy nghĩ của hắn lại trở nên tỉnh tế như vậy?
Trước kia bà ta bảo hắn làm gì, hắn sẽ làm nấy.
Mới chỉ một năm ngắn ngủi, tại sao lại thế này?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-436.html.]
Lâm Thị thầm hít một hơi thật sâu, lại tiếp tục cười nói: "Được, được, con có bản kê khai là tốt nhất, ta nhớ ra rồi, trước kia hình như ta cũng có một bản kê khai, chỉ là thời gian quá lâu không biết người hầu cất giúp ta đã để ở đâu rồi, lát nữa ta về nhất định phải tìm cho ra, đến lúc đó chúng ta đối chiếu một chút sẽ rõ, vẫn là Phi Vũ chu đáo."
Lâm Thị suy nghĩ một chút, lại nói: "Nhưng dạo này có lẽ Phi Vũ đang bận chuẩn bị cho kỳ thi Hương vào tháng sau nhỉ, hay là chờ con thi xong rồi hãy nói, ta thật sự sợ ảnh hưởng đến kỳ thi của con.”
Thấy bà ta vẫn tiếp tục từ chối, Ngô Phi Vũ liền cười nói: "E rằng mẫu thân không biết nhi tử đã có dự định mới, mấy hôm trước nhỉ tử đã nói với phụ thân rồi, nhi tử quả thực không phải là người học hành, may mắn thi đỗ tú tài, kỳ thi Hương lần này nhi tử thật không dám nghĩ sẽ đạt được kết quả tốt, chi bằng cứ đi cho vui vậy."
Ngô Vĩnh Xương ở bên cạnh nghe vậy, cũng gật đầu nói: "Đúng vậy, Phi Vũ suy nghĩ rất thấu đáo, đã quyết định sẽ theo nghiệp võ, sau này đừng sợ chịu khổ là được!"
Lâm Thị vừa nghe vậy, đáy mắt không khỏi sáng lên.
Chẳng lẽ Ngô Phi Vũ lại muốn tiếp tục luyện võ, vậy chẳng phải hắn lại phải đi biên quan à?
Nghĩ đến đây, giọng điệu của Lâm Thị không khỏi hiện lên sự vui vẻ: "Học võ cũng tốt, cơ thể của Phi Vũ chúng ta không theo nghiệp võ thì thật đáng tiếc, vậy Phi Vũ định khi nào thì đi Tây Quan?”
Ai ngờ lời nói vui về của bà ta vừa dứt, sắc mặt Ngô Vĩnh Xương liên khựng lại, nhanh chóng thoáng qua nét không vui.
Ngô Phi Vũ cong môi cười nhẹ: "Mẫu thân mới vừa trở về, đã vội vàng mong nhỉ tử đi Tây Quan rồi à?" Lúc này, Lâm Thị cũng nhận ra mình có chút không kiềm chế được, vội vàng giải thích: "Tại sao lại thế được? Ta là sợ con đi, hiện tại ta mới đưa đệ đệ và muội muội con trở về, chỉ mong con đừng bao giờ đến nơi khổ cực đó nữa, chỉ là nam nhi chí ở bốn phương, nếu ta ngăn cản con, chẳng phải là hại con à?"