"Vâng, mẫu thân cứ yên tâm." Ngô Hàm Tuyết sảng khoái đáp.
Lâm Thị suy nghĩ một chút, vẫn tiếp tục khuyên: "Vừa rồi ta nói với con chuyện hôn sự với Tần Tranh, con nhất định phải coi trọng, tuyệt đối không được vì chuyện nhỏ nhặt nào khác mà chậm trễ, nhìn khắp phủ Thanh Châu, không có nhà nào có gia thế tốt hơn nhà hắn, dung mạo của hắn cũng không cần phải nói, mặc dù những năm gân đây, hắn vẫn luôn kinh doanh ở bên ngoài nhưng phần lớn bạc của nhà họ Tần đều do hắn kiếm được, mặc dù hắn không làm quan nhưng tuyệt đối không kém cha con làm quan.”
"Hơn nữa, hắn đã chơi bời bên ngoài lâu như vậy, có lẽ cũng là người biết tu chí làm ăn, con nhất định phải nắm chặt lấy hắn!"
Thấy mẫu thân mình sốt ruột như vậy, Ngô Hàm Tuyết chủ động an ủi bà ta: "Con biết, lần này Tần ca đồng ý đưa chúng ta cùng về, chẳng lẽ mẫu thân còn không nhận ra à?"
"Nhận ra chuyện gì?" Lâm Thị nghi ngờ hỏi.
"Tất nhiên là Tần ca ưng ý con, nếu không tại sao hắn lại trở về với chúng ta, như vậy chẳng phải đã chứng thực lời đồn rồi à, đúng rồi, ngày mai tìm người rải tin Tân ca đưa chúng ta về khắp thành, đến lúc đó..." Ngô Hàm Tuyết vẫn không nhịn được thẹn thùng nói.
"Được, hiểu rồi, ngày mai ta bảo người chuẩn bị lễ vật, con theo ta đích thân đến cảm ơn Tần Tranh đã chăm sóc suốt dọc đường, đến lúc đó tiện thể hàn huyền với Tần phu nhân." Lâm Thị đề nghị.
Ngô Phi Vũ về phủ trước bữa tối, sớm đã chờ sẵn ở phòng ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-435.html.]
Mặc dù Lâm Thị không hài lòng vì lần đầu tiên bà ta về lại phủ mà hắn lại không đến viện thỉnh an, nhưng bà ta vẫn cười tươi rói chuẩn bị lễ mừng cho hắn: "Phi Vũ, nghe nói con vừa thi đỗ tú tài, ta, đệ đệ và muội muội của con đều rất vui mừng, đây là quà ta và đệ muội của con đã đặc biệt đến cửa hàng ở kinh thành chọn cho con, con xem có thích không?”
Ngô Phi Vũ hờ hững nhận lấy hộp quà, hắn liếc nhìn, nụ cười trên mặt không chạm đến đáy mắt: "Đa tạ mẫu thân, vất vả cho người còn nhớ đến con, thật ra mẫu thân không cần phải như thế, chuyện con thi đỗ tú tài, phụ thân đã chuẩn bị thưởng cho con từ lâu rồi."
Lâm Thị vẫn dịu dàng cười nói: "Ồ? Không ngờ lão gia nhà chúng ta ngày thường bận rộn như vậy, còn đặc biệt chuẩn bị thưởng cho con trước, mau kể cho ta nghe xem."
Lâm Thị đoán hắn sẽ không nhắc đến chuyện đòi lại sản nghiệp ngay khi bà ta vừa về phủ, nên vẫn thản nhiên ăn canh trong chén của mình.
Nào ngờ Ngô Phi Vũ không hề nể mặt bà ta, hắn thẳng thắn nói: "Không có gì khác, chính là bao năm qua, những của hồi môn trước kia của tiên mẫu vẫn luôn phiền mẫu thân giúp con trông coi, người cũng rất vất vả, bây giờ con đã lớn, cũng nên tự mình lo liệu, không dám để mẫu thân vất vả thay con nữa."
Lâm Thị vừa húp một ngụm canh, nghe Ngô Phi Vũ nói thẳng như vậy, bà ta nhất thời không biết nên nuốt hay nhả, còn bị sặc một ngụm.
Người hầu bên cạnh vội vàng bước lên vỗ lưng cho bà ta, ngược lại bị bà ta hất tay tát một cái: "Canh nóng như vậy, các ngươi cũng dám bưng lên, muốn thiêu c.h.ế.t ta à? Cẩn thận ta lột da các ngươi."
Người hầu vội vàng che mặt lui xuống.
Lâm Thị lúc này mới bình thường trở lại, quan tâm nói với Ngô Phi Vũ: "Những kẻ hầu người hạ này càng ngày càng không biết phép tắc, canh này quá nóng, các con để nguội một lát rồi hãy uống."