Không lễ những tin tức bọn họ nghe được trên đường đều là sự thật?
Nhưng lão gia đã nói như vậy, bọn họ cũng không tiện vạch trần trước mặt ông ta, Lâm Thị cười nói: "Không ngờ chỉ mới một năm không gặp, tính cách Phi Vũ đã thay đổi lớn đến vậy? Nghe nói hắn còn thi đỗ tú tài."
Ngô Vĩnh Xương buông đũa, không giấu được vẻ tự hào trong mắt, khen ngợi: "Đúng vậy, hài tử Phi Vũ này, giờ đây càng ngày càng chín chắn đĩnh đạc, cũng biết chăm chỉ rôi! Không chỉ đọc sách tốt, lại còn chịu khó luyện vỡ, là một hài tử ngoan, chuyến này nàng trở về, phải quan tâm đến nó nhiều hơn."
Mặc dù trong lòng Lâm Thị không vui nhưng bà ta vẫn nghiến răng cười khẽ: "Lão gia yên tâm, thiếp vẫn luôn coi Phi Vũ như con đẻ, đương nhiên sẽ chăm sóc chu đáo mọi mặt."
Vừa dứt lời, Ngô Hàm Tuyết cũng bắt đầu cúi đầu uống canh, đáy mắt nhanh chóng thoáng qua vẻ chế giễu.
Một nhà bốn người, mỗi người đều mang trong lòng một suy nghĩ riêng ăn xong bữa trưa.
Sau bữa ăn, Lâm Thị lấy cớ đường xa vất vả, dẫn nhi nữ về viện nghỉ ngơi trước. Vừa vào cửa, Ngô Hàm Tuyết đã không kìm được nghiến răng nói: "Mẫu thân, chẳng lẽ những lời đồn chúng ta nghe được đều là sự thật? Ngô Phi Vũ thật sự đã ngoan ngoãn rồi à? Chẳng lẽ chúng ta thật sự phải trả lại toàn bộ của hồi môn của Tô Thị cho hắn?"
Lâm Thị siết chặt tách trà trong tay, căm hận nói: "Hừ, ta phải xem xem hắn lấy lại bằng cách nào, trước đây chúng ta không có ở đây, khó tránh khỏi để hai cha con bọn họ có ảo tưởng nương tựa vào nhau, bây giờ chúng ta đã trở về, không thể để hắn làm càn được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-433.html.]
Nghe mẫu thân nói chắc chắn như vậy, tâm trạng vốn có chút hoảng loạn của Ngô Hàm Tuyết dần bình tĩnh lại, nàng ta không khỏi chế giễu: "Con nghe nói bây giờ hắn đã có bản lĩnh, không chỉ bãi miễn Hoàng quản sự của nhà bếp thư viện, còn đào rỗng không ít cây ăn quả ở trang trại ngoại thành, mẫu thân nói xem hắn vô duyên vô cớ đi quản những chuyện này để làm gì, ngày thường hắn cũng không quản những chuyện này, chẳng lẽ hắn làm như vậy chỉ để thay người của mẫu thân?"
Lâm Thị trầm ngâm một lát, mới tiếp lời: "Ta thấy không chỉ có vậy, ta nghe nói, hắn bãi miễn người của chúng ta, còn đổi người của hắn vào, chắc chắn là có người đứng sau chỉ bảo hắn làm những điều này, lần này trở về, ta phải nhanh chóng tìm ra người đứng sau chuyện này mới được. `
"Vậy mẫu thân còn chờ gì nữa, nhanh gọi bà Hoàng đến hỏi là biết ngay." Ngô Hàm Tuyết vội vàng nói.
Lâm Thị định nghỉ ngơi hai ngày rồi hằng nói nhưng thấy nữ nhi nói như vậy, cộng thêm hành động của lão gia hôm nay thực sự có chút kỳ lạ nên bà ta cũng vội vàng ra lệnh: "Gọi bà Hoàng vào đây."
Bà Hoàng là cô cô của Hoàng quản sự, người họ Hoàng đều là những người làm ăn, bởi vì tính cách nhanh nhẹn, cho nên không chỉ Hoàng quản sự giúp Lâm Thị quản lý sản nghiệp, từ khi còn trẻ, bà Hoàng cũng ở lại phủ giúp bà ta quản lý mọi chuyện.
Ngoài ra, mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ, bà ta cũng luôn âm thầm báo cáo với Lâm Thị, cũng coi như là một trong những tâm phúc chủ yếu của Lâm Thị.
Không bao lâu sau, nha hoàn đã gọi bà Hoàng đến, bà ta lập tức bước lên hành lễ.
Lâm Thị phất tay cho các nha hoàn lui xuống, mới mở miệng hỏi: "Bà Hoàng, bà hãy kể lại cẩn thận từng chuyện xảy ra trong phủ gần đây cho ta nghe.”