Ngô Phi Vũ cũng cười lớn: "Tỷ tỷ đang trêu chọc ngươi đấy, thực ra hai chúng ta đang bàn về rượu mơ mới ủ, ngươi mà không về thì sẽ không được uống đâu!"
Tân Tranh nhướng mày, không ngờ hắn chỉ đi có vài tháng mà quan hệ của hai người lại thân thiết đến vậy?
Hắn lại nhìn Cố Tâm Nguyệt, chỉ thấy nàng càng thêm diễm lệ, so với vài tháng trước lại thêm chút hương vị của nữ nhân
Chẳng lẽ chỉ cần tổ chức một hôn lễ mà con người có thể thay đổi lớn đến vậy à? Tân Tranh không khỏi che giấu cảm xúc dâng trào: "Ồ? Rượu mơ ư? Thứ này mới lạ đấy, mau rót cho ta uống thử xem."
Cố Tâm Nguyệt đứng dậy nói: "Được, ngươi chờ một lát, ta đi lấy ít dưa hấu đá đến cho ngươi giải nhiệt.”
Không bao lâu sau, Cố Tâm Nguyệt bưng một đĩa dưa hấu đá ra, lại rót một ly rượu mơ ướp đá mang đến, đặt trước mặt Tần Tranh.
Mặc dù sắp vào thu nhưng thời tiết vẫn rất nóng, hắn vốn đã dùng bữa trưa xong, định ở nhà nghỉ một lát, không ngờ ở trong nhà mặc dù đã cho thêm đá vào nhưng vẫn oi bức như thường, thế là hắn bèn suy nghĩ đến việc đi dạo.
Không ngờ lại có bất ngờ thực sự đang chờ hẳn.
Tần Tranh ăn một miếng dưa hấu đá, cơn nóng trong người tan đi đôi chút, lúc này hắn mới bưng ly rượu mơ ướp đá trước mặt lên uống một ngụm.
Vừa vào miệng, hắn đã cảm nhận được sự mát lạnh và hương vị chua ngọt, trong mùi rượu quen thuộc còn thoang thoảng hương mơ nhàn nhạt.
Uống một ngụm, hắn vẫn thấy chưa thỏa mãn, thế là hắn lập tức không nhịn được mà uống thêm một ngụm nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-430.html.]
Lúc này, hắn mới đặt ly rượu xuống, hỏi Cố Tâm Nguyệt: "Ngươi có bao nhiêu rượu mơ này?”
Cố Tâm Nguyệt bỗng nhiên bị hỏi đến ngơ ngác, nàng thành thật trả lời: “Có lẽ còn hơn 100 vò.”
"Bán hết cho ta, có được không?" Tần Tranh cười hỏi: "Hôm nay ta ra ngoài không mang theo bạc, lát nữa ta sẽ phái người mang ngân phiếu đến!"
Cố Tâm Nguyệt nghe vậy, không khỏi giơ ngón tay cái lên: "Quả nhiên là đại gia, đúng là lắm tiền nhiều của!"
Mấy người trò chuyện một lúc, Tân Tranh liền nói với Ngô Phi Vũ bên cạnh: "Lần này trở vê, ta tình cờ gặp kế mẫu Lâm Thị của ngươi cùng với Ngô Hàm Tuyết và Ngô Phi Hào, có lẽ lúc này bọn họ cũng đang nghỉ ngơi ở trong phủ, ngươi có muốn về gặp bọn họ không?"
Nghe nói mấy người kia đã trở về, trong mắt Ngô Phi Vũ không hề có chút vui mừng nào, chỉ thấy ánh mắt hẳn tối sầm lại, bĩu môi nói: "Lát nữa hãy về, không vội. "
Ai ngờ hắn vừa dứt lời, một người hầu của Ngô phủ đã đi vào, chắp tay nói với hắn: "Ngô đại thiếu gia, phu nhân dẫn nhị thiếu gia và nhị tiểu thư trở về, Ngô đại nhân đang đi khắp nơi tìm thiếu gia vê đấy!"
Nghe vậy, Ngô Phi Vũ đành phải bất đắc dĩ đứng dậy: "Được, đã gấp gáp gọi ta vê như vậy, vậy ta sẽ về sớm để lấy đồ của ta, hẹn gặp lại!" Sau khi Ngô Phi Vũ đi, Tống Dập ở thư viện cũng vừa lúc trở về.
Vừa vào cửa, hắn liền thấy Tần Tranh đang nói cười với Cố Tâm Nguyệt, hắn không khỏi bước nhanh tới, ngắt lời hai người: "Tần huynh đã trở về rồi à?"
Lời vừa dứt, Tống Dập liền ngồi phịch xuống giữa hai người.
Tần Tranh thấy vậy, bất đắc dĩ nhếch mép, rõ ràng hắn và Cố Tâm Nguyệt ngồi cách xa như vậy, sao người này lại làm vẻ như bọn họ đang làm chuyện mờ ám thế?
Nhưng hắn vẫn: cười nói: "Tống huynh, lâu rồi không gặp! Hôm nay ta vê thấy trời nóng quá, nghe nói cửa hàng của các ngươi có bán đồ đá bào, ta liền sang đây xin một chén ăn thử, đúng rồi, lần trước các ngươi thành thân, ta ở kinh thành không vê được, mong các ngươi đừng trách tội."