Ngô Phi Vũ thấy vậy, bèn chủ động đề nghị dẫn ba người đi dạo trong vườn.
Cố Tâm Nguyệt đương nhiên vui vẻ đi theo, mấy người bắt đầu đi dạo trong vườn để tiêu cơm.
Đi được một lúc, Cố Tâm Nguyệt không biết đã đi đến trước một cái viện của ai, thấy bên trong viện đã rất hoang vu, nàng bèn tò mò hỏi: "Phi Vũ, đây là đâu?”
Ngô Phi Vũ thấy vẻ mặt nghi ngờ của nàng, không khỏi thấy chua xót, bèn nói: "Đây là viện trước kia tỷ tỷ ta ở, nhiều năm nay, nơi này vẫn luôn bỏ trống, phụ thân không cho người hầu dọn dẹp, cho nên trông có vẻ hơi đổ nát."
Cố Tâm Nguyệt ồ một tiếng, thấy đây là điều cấm ky của người Cố gia nên nàng vội vàng rời đi cho xong.
Ngô Phi Vũ một lòng muốn kiểm chứng trí nhớ của tỷ tỷ, bèn vội vàng lên tiếng: "Đã đến đây rồi, hay là vào xem thử, cũng để hai hài tử nhìn thấy nơi sinh mẫu của chúng từng ở trước khi xuất giá. "
Nghe vậy, Cố Tâm Nguyệt cúi đầu nhìn biểu cảm của hai hài tử, thấy chúng đều tỏ ra tò mò và mong chờ, Cố Tâm Nguyệt bèn gật đầu nói: “Được thôi, chúng ta vào xem thử."
Nói rồi, mấy người đẩy cánh cổng lớn có phần đổ nát ra, đi vào bên trong.
Sân trong đã mọc đầy cỏ dại, có thể thấy đã nhiều năm không dọn dẹp.
Ngay từ khi bước vào cổng, Cố Tâm Nguyệt như bị một sức mạnh kỳ diệu nào đó kéo đi, không biết đã đi vào trong phòng từ lúc nào.
Đến khi nàng phát hiện ra thì mình đã ở trong phòng, mà trên chiếc bàn trước mặt nàng đang bày một thứ mà nàng vô cùng quen thuộc.
Cố Tâm Nguyệt nhìn kỹ, ánh mắt liên dừng lại ở một chiếc túi thêu chưa hoàn thành trên bàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-427.html.]
Nàng như bị ma xui quỹ khiến cầm nó lên, nhẹ nhàng phủi bụi trên đó, một hình ảnh chú mèo máy màu xanh lam chưa hoàn thành liền hiện ra trước mắt nàng.
Nhìn thấy vậy, Cố Tâm Nguyệt không khỏi nhíu mày, tại sao sinh mẫu của hai hài tử cũng thêu hình ảnh này, chẳng lẽ nàng cũng là người hiện đại xuyên không đến đây?
Mặc dù chỉ mới thêu được một nửa nhưng nàng vẫn nhận ra ngay, bởi vì khi còn ở hiện đại, nàng cũng từng thêu hình ảnh tương tự vì thấy buồn chán, hơn nữa nàng cũng dùng cách thêu chữ thập!
Không vì lý do gì khác, chỉ vì hình ảnh này đơn giản nhất!
Thấy Cố Tâm Nguyệt nhìn chằm chằm vào chiếc túi thêu chưa hoàn thành này hồi lâu, Ngô Phi Vũ ở bên cạnh vội vàng hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?”
Chẳng lẽ nàng đã nhớ ra điều gì?
Chưa chờ Ngô Phi Vũ hỏi tiếp, Cố Tâm Nguyệt đã nghi ngờ hỏi: "Phi Vũ, chiếc túi thêu này là do tỷ tỷ của ngươi thêu trước khi mất phải không?”
Ngô Phi Vũ nhìn những đường kim mũi chỉ vụng về trên chiếc túi thêu, gật đầu nói: "Đúng vậy, mẫu thân chúng ta mất sớm, tỷ tỷ từ nhỏ đã không giỏi nữ công gia chánh, những đường kim mũi chỉ đều kỳ lạ và vụng về như vậy, e rằng chỉ có tỷ tỷ của ta mới thêu được."
Nghe vậy, trái tim Cố Tâm Nguyệt không khỏi chùng xuống.
Quả nhiên nàng đã đoán không sai, tiên thê của Tống Dập thực sự là người xuyên không đến đây!
Như vậy thì mọi chuyện cũng dễ hiểu, trước đây tại Đa Vị Lâu ở trấn Thanh Thủy, những món ăn mà nàng ăn cũng là do tỷ tỷ của hắn bán công thức nấu ăn!
Mặc dù vẫn chưa thể xác định được đối phương đã xuyên không đến đây vào thời điểm nào, nhưng nàng có thể khẳng định rằng, đối phương đã xuyên không đến đây từ khi còn ở phủ Thanh Châu, sau đó gả cho Tống Dập, sinh hai hài tử rồi bỏ đi.