Không chờ Ngô Phi Vũ giải thích, Ngô Vĩnh Xương liền phất tay áo, thẳng bước vào trong.
Nếu Tống Dập thật sự vì đỗ đầu bảng mà lại bắt đầu cưới thê nạp thiếp thì hắn là quan phụ mẫu của phủ Thanh Châu, nhất định phải quản lý.
Ngô Phi Vũ thấy dáng vẻ hung hang của ông ta, bèn thấy không ổn, vội vàng chạy theo vào.
Hắn vốn định bước lên kéo ông ta lại giải thích, nào ngờ ông ta bỗng nhiên dừng lại ở cửa sảnh.
Ngô Phi Vũ vội vàng đi tới, liên thấy phụ thân mình ngây người nhìn Tống Chính Quang và Cố lão đầu, lẩm bẩm: "Thì ra là các ngươi..."
Tống Chính Quang và Cố lão đầu bỗng nhiên thấy người đến chính là vị đại nhân mà lần trước gặp ở trang trại, bọn họ liền vội vàng đứng dậy hành lễ.
Mãi đến khi mọi người đã hành lễ xong, Ngô Vĩnh Xương cũng bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra hai hài tử ông ta gặp ở trang trại lần trước chính là ngoại tôn tử và ngoại tôn nữ của mình.
Vậy thì chẳng phải Cố nương tử lân trước rất giống A Nguyệt kia chính là kế mẫu của hai hài tử à?
Vậy thì hôm nay. Tại sao Tống Dập lại mặc trang phục tân lang?
Ngô Vĩnh Xương nhất thời không hiểu ra sao, nhưng thấy trong số những người đến có không ít người quen, ông ta cũng không tiện làm loạn lúc này, bèn chủ động giải thích: "Lần trước từ biệt ở trang trại, nghe nói hôm nay nhà các ngươi có hỷ sự, vừa hay ta đi ngang qua, liền muốn đến xin một chén rượu mừng."
Thấy ông ta giải thích như vậy, Tống Chính Quang và Cố lão đầu vội vàng mời người vào trong: "Hoan nghênh hoan nghênh, mời vào trong ngồi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-419.html.]
"Không cần, hôm nay các ngươi là bậc làm phụ mẫu, nên ngồi ở vị trí chủ tọa, ta ngồi một bên xem lễ là được." Ngô Vĩnh Xương vừa nói vừa ngồi xuống một vị trí bên cạnh.
Lúc này giờ lành đã đến.
Mọi người thấy Ngô đại nhân không chịu lên ngồi, liên vội vàng chuẩn bị đón tân nương.
Lúc này, Tống Dập cũng đã bình tĩnh trở lại sau cơn sửng sốt, hắn khẽ gật đầu chào Ngô Vĩnh Xương, rồi cùng Cố Nhị Dũng đi ra sân sau đón tân nương.
Ngọc Nương đến dò la tin tức, thấy hai chàng rể đã đến sân sau, liên vội chạy vào nhà dặn dò Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan chuẩn bị, trùm khăn che mặt.
Ngay sau đó, tiếng pháo nổ rộn ràng vang lên ở sân trước. Không lâu sau, Tống Dập và Cố Nhị Dũng đã đến trước mặt hai tân nương.
Lúc này, Cố Tâm Nguyệt đã trùm khăn đỏ, chỉ thấy trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một đôi giày mới nhưng chỉ cân nhìn thoáng qua, nàng liên nhận ra Tống Dập.
Lễ cưới vốn được tổ chức đơn giản, chỉ mời một số họ hàng, bạn bè đến chung vui, không có quá nhiều thủ tục rườm tà.
Thấy Tống Dập đưa tay ra, khớp xương rõ ràng, lúc này Cố Tâm Nguyệt mới bỗng nhiên có cảm giác thành hôn.
Lúc nhẹ nhàng trao tay mình cho hắn, Cố Tâm Nguyệt bỗng nhiên nhận ra tay Tống Dập hơi run. Nàng nhông khỏi nhẹ nhàng nắm chặt, Tống Dập cũng dùng sức bóp nhẹ đáp lại, Cố Tâm Nguyệt liên thuận thế đứng dậy.
Bên kia, Cố Nhị Dũng cũng rất phấn khích chuẩn bị nắm tay Tống Thanh Hoan, Tống Thanh Hoan né tránh, nắm lấy đầu kia của dải lụa đỏ, hai người cũng đứng dậy đi ra ngoài.
Cố Tâm Nguyệt nhìn qua khe hở của khăn đỏ thấy hai người nắm dải lụa đỏ, lúc này nàng mới phản ứng lại, lát nữa bái đường phải nắm dải lụa đỏ, nàng vội vàng xấu hổ buông tay Tống Dập, đi nắm dải lụa đỏ, khiến mọi người cười ồ lên.