Nhưng vừa nghĩ đến dáng vẻ của Cố nương tử, ông ta không khỏi hạ quyết tâm.
Có lẽ chỉ là nang trông giống Cố nương tử mà thôi, trên đời này sao lại có chuyện trùng hợp đến vậy?
Huống chi bọn họ đều ở ngoại thành, còn Tống Dập ở nội thành, sao có thể là cùng một người.
Nghĩ kỹ lại, Ngô Vĩnh Xương trầm giọng nói: "Ngươi hãy bí mật cho người tiếp tục điều tra, xem Tống Dập đang ở đâu? Tình hình của hai hài tử cũng dò la một chút."
Mặc dù từ khi A Nguyệt xuất giá, tình cảm cha con giữa bọn họ cũng theo đó mà cắt đứt.
Nhưng dù sao A Nguyệt cũng đã đi rồi, nay biết được nàng còn để lại hai hài tử trên đời, sao ông ta có thể không muốn gặp mặt?
Tống Dập vừa mới đỗ thủ khoa, ở phủ Thanh Châu cũng có chút tiếng tăm.
Thêm vào đó, chuyện nhà họ Cố làm ăn ở phủ Thanh Châu cũng có không ít người biết.
Cho nên người phái đi dò la vừa mới đi ra ngoài một canh giờ, liền mang tin tức trở vê!
"Bẩm lão gia, đã dò la được địa chỉ của Tống Dập, ngay tại Nam thành các thư viện Thanh Giang không xa, hai hài tử và gia quyến của kế mẫu đều sống chung một chỗ, không những thế, gia đình đó còn mở một tiệm ăn đối diện thư viện Thanh Giang, làm ăn rất tốt."
"Được, ngày mai ngươi phái người đi đón hai hài tử về." Ngô Vĩnh Xương lập tức đứng dậy, ởi ởi lại lại trong phòng.
Sau đó như nhận ra điều gì, ông ta bỗng trở nên có chút do dự, sau đó lẩm bẩm: "Không không, vẫn không thể quá vội vàng, chờ vài ngày nữa ta bận xong việc ngoài thành, ta sẽ đích thân đi một chuyến!"...
Ngày mười sáu tháng tư, thích hợp để cưới gả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-417.html.]
Chớp mắt đã đến ngày nhà họ Cố tổ chức hỷ sự, nhà họ Cố từ trên xuống dưới đã trang hoàng một phen, khắp nơi đều treo đầy đèn lồng đỏ và vải lụa đỏ.
Nơi nào trong tầm mắt cũng là một màu đỏ rực rỡ vui tươi.
Trong sân trước nhà họ Cố, mọi người trong trang trại đã đến từ sớm để giúp đỡ chuẩn bị.
Khương phu tử và Khổng phu tử cũng ngồi một bên trò chuyện với Vương chưởng quầy của Thư viện Học Hải.
Ngô Phi Vũ và Lý Văn Tài cũng gọi không ít đồng học đến, lúc này mọi người đều tụ tập ở một chỗ trêu chọc nhau.
Tân Tranh từ sau tết đã lên kinh thành vẫn chưa về, lần này hắn chỉ nhờ người trong phủ đến tặng quà mừng.
Cố lão đầu và Tống Chính Quang hôm nay cũng là một nửa nhân vật chính, hai người ngồi ở vị trí chủ tọa đều có vẻ hơi gượng gạo, cười ha ha tiếp đón khách khứa dùng trà.
Mà người căng thẳng nhất phải kể đến tân lang hôm nay là Tống Dập và Cố Nhị Dũng, chỉ thấy hai người mặc hÿỷ phục, lo lắng ngồi trên chỗ của mình chờ chờ động tĩnh ở hậu viện.
Cố Nhị Dũng căng thẳng xoa tay, trên mặt vẫn luôn cười ngây ngô.
Tống Dập thì mím chặt môi, thỉnh thoảng quay đầu trả lời câu hỏi của đồng học, lại không ngừng nhìn về phía hậu viện.
Ngô Phi Vũ không nhịn được cười nói: "Tỷ phu, ngươi không phải lần đầu thành thân, tại sao còn căng thẳng thế! Có cần ta đi hậu viện giục không!"
Tống Dập bất đắc dĩ liếc nhìn hắn, mím môi nói: "Đừng đi giục, để bọn họ từ từ đến."
Mà lúc này ở hậu viện, Hứa Thị cũng bận rộn chân không chạm đất, thúc giục Ngọc Nương và Trương Thị nhanh tay một chút.
Ngọc Nương thấy bà quá kích động, vội vàng ấn bà ngồi xuống: "Hứa tỷ tỷ, tỷ cứ yên tâm ngôi đi, mọi chuyện đã có chúng ta lo.”