Nhìn thấy Tử Du thò đầu thò cổ, dáng vẻ đáng yêu, Ngô Vĩnh Xương càng cười tươi hơn: “Đúng Vậy, ta muốn đến trang trại của các ngươi để dạo chơi ngắm cảnh."
"Thảo nào, trang trại của chúng ta vui lắm, có núi có nước, còn có đủ thứ đồ ăn ngon!" Tử Du nói một cách thoải mái.
"Được, vậy thì làm phiền ngươi dẫn đường cho ta." Ngô Vĩnh Xương đưa tay ra.
Hoài Cẩn quan sát một hồi, cũng thấy ông ta không phải người xấu, liền kéo Tử Du đi trước dẫn đường.
Lúc này, Cố Tâm Nguyệt đang bận rộn hái dâu tây trong trang trại, bỗng nhiên nhận ra đã lâu không thấy Hoài Cẩn và Tử Du, nàng vội vàng đứng dậy đi tìm.
Ngọc Nương ở bên cạnh đáp lời: "Hai hài tử và mấy hài tử trong trang vừa nãy còn đuổi bướm ở khoảng đất trống trước cửa, giờ chắc mải chơi quên cả giờ giấc rồi!"
Cố Tâm Nguyệt vội vàng đi ra cửa tìm.
Nàng vừa mới đi được vài bước, liên thấy hai hài tử đang đi về phía này.
Phía sau còn có mấy người lớn đi theo, Cố Tâm Nguyệt vội vàng bước nhanh tới, đi đến trước mặt hai hài tử, vội vàng kiểm tra, thấy chúng đều bình an vô sự, lúc này nàng mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía mấy người phía sau.
Cố Tâm Nguyệt vừa ngẩng đầu lên, Ngô Vĩnh Xương đi đầu không khỏi ngạc nhiên, nhất thời chỉ có thể ngây người đứng tại chỗ.
Một lúc lâu sau, ông ta mới khó khăn mở miệng: "Ngươi là..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-414.html.]
Cố Tâm Nguyệt thấy ông ta tuy mặc thường phục nhưng toàn thân uy nghiêm, khí thế bức người, nhất là những người tùy tùng đi theo phía sau cũng đều cung kính với ông ta, trong lòng nàng liền có suy đoán, sau đó hành lễ: "Thân phụ là Cố nương tử ở trang trại, không biết đại nhân đến trang trại này có việc gì?”
Ngô Vĩnh Xương thấy nàng trả lời một cách thoải mái, cử chỉ tự nhiên, không che giấu được khí chất thẳng thắn, lại nghe nàng trả lời rằng mình họ Cố, lúc này mới hiểu ra rằng vừa rồi ông ta đã nhận nhầm người.
Ông ta không khỏi hơi áy náy nói: "Không giấu gì các ngươi, chúng ta là nha dịch của phủ Thanh Châu, lần này ta đến đây chủ yếu là muốn tham quan trang trại của các ngươi, xem tình hình sinh trưởng của cây trông."
Cố Tâm Nguyệt suy nghĩ một chút, liền hiểu ra.
Thì ra người này chính là Ngô đại nhân, cha của Ngô Phi Vũ à?
Vậy chẳng phải là ngoại công của Hoài Cẩn và Tử Du hay sao? Nhìn vẻ mặt không quen biết của ông ta, có lẽ ông ta còn chưa biết đến sự tồn tại của hai hài tử.
Hiện tại, nàng chỉ còn cách mời mọi người vào trang trại, tiếp đãi tử tế.
Nghĩ đến đây, Cố Tâm Nguyệt vội vàng nhiệt tình dẫn mọi người vào trang trại, nhân lúc Ngọc Nương đang bưng trà rót nước cho mọi người, Cố Tâm Nguyệt lại vội vàng đi tìm Tống Chính Quang để nói rõ tình hình.
Tống Chính Quang vừa nghe nói người đến chính là thông gia cũ của mình, nhưng khi nghĩ đến thái độ của người đó đối với Tống Dập, ông ta không khỏi nắm chặt tay, lo lắng nói: "Nếu như ông ta nhận ra Hoài Cẩn và Tử Du thì phải làm sao? Hơn nữa, trang trại của chúng ta chỗ nào cũng có huyền cơ, không biết ông ta có phát hiện ra điều gì bất thường không."
Cố Tâm Nguyệt lắc đầu an ủi: "Cha, hiện tại chúng ta cũng không cần quá lo lắng, có lẽ bọn họ chỉ tiện đường đến xem tình hình cây trồng trong trang trại, dù sao thì nạn đói vừa mới qua ởi, hiện tại triều đình đều rất coi trọng vụ mùa này."
"Ông ta đã không nhận ra, chúng ta cũng không cần phải hoảng sợ, cứ ứng phó bình thường là được."