Tống Dập cũng ngẩng đầu nhìn ông ta một cách thản nhiên, chắp tay nói: “Đa tạ Ngô đại nhân đã khen ngợi!”
Một bữa tiệc cuối cùng cũng tan đi trước khi đêm xuống.
Mọi người vừa đi, Ngô Vĩnh Xương liền vội vàng gọi người hầu bên cạnh đến, vội vàng nói: "Hôm nay Tống Dập đến, ngươi hãy đi điều tra kỹ càng, ta muốn biết tất cả mọi thông tin về hắn!"
"Vâng!" Người hầu vội vàng đáp lời, sau đó lại hỏi: "Lão gia, ngày mai có còn tiếp tục đi đến trang trại ngoại thành để thị sát dân tình nữa không?” "Tất nhiên là phải đi, ngày mai nên đến trang trại nào?" Ngô Vĩnh Xương xoa mi tâm, tùy ý hỏi.
"Thưa lão gia, cách Đông thành mười mấy dặm có một trang trại, chủ cũ đã bỏ trốn đến kinh thành, trang trại này cũng mới được bán cách đây vài tháng, vốn đã có phần hoang phế nhưng sau khi hộ gia đình kia mua lại thì bắt đầu tăng cường khai khẩn, nghe nói trên sườn đồi cũng đã trông đầy hoa màu, chỉ là mới vài tháng thôi, chắc cũng chưa thấy được hiệu quả, lão gia thấy có cân thiết phải đi xem thêm không?" Người hầu hỏi ý kiến.
Ngô Vĩnh Xương khựng lại một chút, sau đó mới đáp: "Nếu đã như vậy thì cứ đi xem rồi nói sau, nếu bọn họ thật sự có thể khai khẩn cả sườn đồi để trồng trọt thì cũng không tệ!”
"Vâng!" Người hầu nói xong, liền cáo lui. ...
Ngày hôm sau.
Tống Dập từ sáng sớm đã đến thư viện, chuẩn bị cho kỳ thi mùa thu sắp tới.
Còn Cố Tâm Nguyệt thì nhớ đến đợt dâu tây cuối cùng trong nhà kính của trang trại, liền dẫn theo hai hài tử, cùng Cố lão đầu và Cố Đại Sơn cùng nhau đi hái dâu.
Cùng lúc đó, Ngô Vĩnh Xương cũng dẫn theo tùy tùng cải trang vi hành ra khỏi thành. Theo lộ trình mà tùy tùng đã dò hỏi trước, mấy người từ cửa đông đi xe ngựa hơn mười dặm, mới đến gần trang trại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-413.html.]
Nhưng vì nơi đây nhiều núi đường hẹp, xe ngựa vừa đi một đoạn trên đường nhỏ đã không tìm thấy đường để bước lên.
Vài người hầu vội vàng xuống xe dò đường, Ngô Vĩnh Xương thấy vậy cũng không ngồi yên, bước xuống xem tình hình.
Đi bộ qua một con đường nhỏ, đúng lúc mọi người đang không biết phải làm sao thì phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng hài tử cười nói mơ hồ.
Mấy người vội vàng bước nhanh tới, vòng qua một sườn đồi thấp, quả nhiên thấy lối vào trang trại không xa.
Ngay lối vào, mấy hài tử đang cười đùa đuổi nhau.
Ngô Vĩnh Xương bỏ mặc xe ngựa, lập tức đi bộ đến, vừa đến lối vào trang trại, ông ta liên nhìn thấy một đôi hài tử như kim đồng ngọc nữ đang đuổi theo đàn bướm.
Ông ta thấy dáng vẻ của hài tử rất đáng yêu, đôi mắt và lông mày còn có chút quen thuộc.
Ngô Vĩnh Xương không khỏi ngây người một lúc.
Đang lúc ông ta ngây người nhìn hai hài tử chơi đùa, hai hài tử cũng nhận ra có người ở phía đối diện, vội vàng dừng lại. Chỉ thấy Hoài Cẩn nhanh chóng kéo Tử Du ra sau mình, nhíu mày không vui hỏi nam nhân trước mặt: "Ông là ai? Tại sao lại đến đây?"
Ngô Vĩnh Xương thấy cậu bé tuy tuổi còn nhỏ nhưng khi gặp người lạ lại rất cẩn thận và bình tĩnh, quả thực không giống như những hài tử ở vùng núi, không khỏi nhìn cậu bé với ánh mắt khác, cười ha hả nói: "Ta không phải người xấu, ta từ thành Thanh Châu đến, đi ngang qua trang trại của các ngươi, muốn tiện đường ghé qua xem thử."
Thấy vẻ mặt ông ta hiên hòa, đôi mắt sáng ngời chính khí, quả thực không giống người xấu, Tử Du đứng sau Hoài Cẩn liền mạnh dạn thò đầu ra: "Ông ơi, ông đến trang trại của chúng ta chơi à?"