Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con - Chương 412

Cập nhật lúc: 2025-06-24 05:10:26
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mọi người lại đứng dậy, chắp tay chào Ngô đại nhân.

Sau một hồi khách sáo, tiệc mới chính thức bắt đầu.

Chờ đến khi những món ăn ngon như nước chảy được bưng lên trước mặt mọi người, Ngô đại nhân mới nâng chén rượu trên bàn, nâng chén về phía Khương phu tử và các học tử rồi nói: "Mọi người đều là nhân tài của phủ Thanh Châu ta, ngày sau ắt sẽ là hiền tài của quốc gia, hôm nay mọi người có thể nể mặt đến đây, Ngô mỗ ta vô cùng cảm kích, xin nâng chén rượu này, kính mọi người!”

Mọi người cũng đồng loạt nâng chén chúc mừng.

Ba chén rượu xuống bụng, dưới ánh đèn mờ ảo, Ngô đại nhân lên tiếng hỏi: "Không biết ai là thủ khoa nắm nay?”

Nghe vậy, Tống Dập vốn vẫn cúi đầu từ nãy giờ từ từ ngẩng đầu lên, trầm giọng nói: "Chính là tại hạ."

Tống Dập vừa dứt lời, Ngô tri phủ liên ngẩng đầu lên, nghe tiếng nhìn lại, ông ta vốn đã thấy người bên cạnh Khương phu tử có chút quen mắt, nhìn kỹ như vậy, ông ta không khỏi hít một hơi thật sâu.

Thì ra là hắn!

Hôm đó, từ lần gặp gỡ ở cổng thư viện, sau đó ông ta không còn gặp lại hắn nữa. Lúc đó ông ta còn dặn Phi Vũ đừng nên lại gần loại người như hắn, không ngờ hắn lại là thủ khoa? Loại người như hắn sao có thể?

Nghĩ đến đây, sắc mặt Ngô đại nhân không khỏi tối sầm lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-412.html.]

May mà đèn mờ, những người ngồi bên dưới không nhìn rỡ, chỉ thấy ông ta ngây người nhìn Tống Dập một lúc, sau đó mới khó khăn lên tiếng: "Biết rồi."

Khương phu tử không hiểu ra sao, chỉ thấy lúc này chính là thời cơ tốt, liền tiển cử với Ngô tri phủ: "Đứa học trò này của ta, đừng thấy hắn mới đến nhưng hắn lại có tài hoa hơn người, ta đã nhiều năm không gặp được học trò thông minh như vậy, sau này ắt có thể đảm đương trọng trách!"

Khương phu tử không khen còn đỡ, ông ta vừa khen như vậy, Ngô tri phủ không khỏi tức giận nhưng trước mặt mọi người, ông ta đành phải cố nén xuống, có chút nghiến răng nghiến lợi nói: "Chỉ là một nho sinh, không đến mức khiến Khương phu tử phải khoa trương như vậy chứ?"

Khương phu tử cũng không phải là người dễ bắt nạt, thấy trong lời nói của Ngô đại nhân có phần khinh thường, ông ta vừa định lên tiếng thì nghe Ngô đại nhân tiếp tục nói: "Nếu bàn về tài hoa, cách đây không lâu ta nghe nói ở kinh thành có một bộ tranh đã trở thành tác phẩm của bậc thầy được bàn tán khắp phố phường, nghe nói tác giả bộ truyện đó còn rất trẻ nhưng cốt truyện khéo léo, tranh vẽ cũng rất tinh xảo sinh động! Cho nên đôi khi chúng ta đánh giá một người có tài hay không, cũng không thể chỉ dựa vào thành tích khoa cử! Càng phải xem xét toàn diện mới được!"

Ngô đại nhân vừa dứt lời, Lý Văn Tài bên dưới cũng không màng đến lễ nghi, vội vàng đứng dậy, chắp tay nói: "Vị công tử mà Ngô đại nhân nói đến, ta cũng biết, người đó đang ở giữa chúng ta đây!"

"Ồ? Thật sự có chuyện này à?" Ngô đại nhân cũng không kìm được, đứng phắt dậy.

Khương phu tử ở bên cạnh thấy vậy, không khỏi bật cười ha hả: "Đúng vậy, người đó chính là thủ khoa của chúng ta - Tống Dập!"

"Tống Dập?" Ngô đại nhân sửng sốt một lúc, mới lẩm bẩm nói.

Ông ta chỉ nghe nói tác giả họ Tống, nhưng tại sao lại có chuyện trùng hợp đến vậy?

Câu chuyện đó thật sự là do Tống Dập viết?

Ngô đại nhân có chút chán nản ngồi phịch xuống chỗ, một lúc sau, ông ta cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn Tống Dập: "Nếu quả thật như vậy thì Tống công tử đúng là tiền đồ vô lượng!”

Loading...