Khi Cố Tâm Nguyệt và những người khác đến tiền viện, liền thấy Ngô Phi Vũ và Trần Khai đang đứng ở cửa chỉ huy người hầu khiêng những quả mơ xanh.
Những rổ mơ xanh mơn mởn này tươi ngon, trông rất hấp dẫn, chỉ là số lượng này có vẻ hơi nhiều?
Cố Tâm Nguyệt nhìn đến ngây người, vội vàng hỏi Ngô Phi Vũ: "Phi Vũ, tại sao lại hái nhiều thế? Đây là muốn mở quán rượu à?"
Ngô Phi Vũ phất tay: "Cũng không phải không được, chờ đến khi cửa hàng của tỷ sửa xong, để vào bán chung luôn! Dù sao thì ta giữ lại những quả mơ xanh này cũng chẳng có tác dụng gì."
Cố Tâm Nguyệt nhìn thấy nhiều mơ xanh như vậy, muốn nói lại thôi, nghĩ một lúc cũng không có cách nào tốt hơn, nành đành phải nhận trước.
Nành định chờ đến khi ủ rượu bán đi, tính toán lợi nhuận rồi mới tính toán lợi nhuận với hẳn.
Chờ đến khi người nhà họ Cố cùng nhau ra tay, giúp xử lý và ngâm rượu hết số mơ xanh này thì đã là ba ngày sau.
Chớp mắt đã đến ngày Ngô tri phủ mở tiệc tại phủ, chiêu đãi Khương phu tử và các tài tử.
Trong hai ngày này, không chỉ Cố Tâm Nguyệt lo lắng, mà ngay cả Ngô Phi Vũ vốn tính cách thoải mái cũng chạy đến tối hôm qua, cố ý an ủi một phen.
"Tỷ phu, phụ thân ta vẫn luôn rất coi trọng thể diện, chuyện năm đó, đến tận bây giờ, ông ấy vẫn không cho người nhà nhắc lại, có lẽ lần này cho dù có nhận ra ngươi, ông ấy cũng sẽ không thừa nhận ngươi đâu, ngươi cứ yên tâm giả vờ không quen biết ông ấy là được."
"Tỷ tỷ, tỷ cũng không cần quá lo lắng, cho dù có nhận ra thì còn có ta ở đây, ta sẽ không trơ mắt nhìn tỷ phu bị bắt nạt đâu."
Tống Dập thì chẳng hề sợ hãi, còn quay lại an ủi bọn họ: "Chỉ là đi ăn một bữa cơm mà thôi, các ngươi thật sự không cần quá lo lắng." Hôm đó vào chiều tối, thấy thời gian hẹn đã gần đến, Tống Dập liền đi đến gặp Khương phu tử, còn Cố Nhị Dũng thì xung phong giúp đánh xe ngựa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-411.html.]
Đến trước cửa Ngô phủ, xe ngựa vừa dừng lại, Cố Nhị Dũng liền vỗ vai Tống Dập: "Muội phu, ngươi yên tâm vào trong, ta sẽ chờ ở ngoài cửa, nếu có chuyện gì thì ngươi cứ ra tìm ta.”
Tống Dập bất đắc dĩ lắc đầu cười: "Biết rồi."
Khương phu tử ở bên cạnh lại chẳng hiểu gì, chỉ là đi ăn một bữa cơm mà thôi, tại sao người nhà họ Cố lại làm như có chuyện gì to tát vậy?
Hai người sóng vai bước vào Ngô phủ.
Vừa vào cửa, đã có tiểu đồng nhận ra Khương phu tử, vội vàng niêm nở nhiệt tình nghênh đón hai người vào trong viện.
Đang vào tiết xuân, dù trời đã dần tối nhưng dưới ánh đèn vàng ở hai bên trong viện, vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy đủ loại bố trí tỉnh xảo trong viện.
Bóng cây hoa rực rỡ dưới ánh đèn mờ ảo, có phần thi vị.
Hai người theo sự chỉ dẫn của tiểu đồng đi đến phòng tiệc, lúc này đã có không ít học tử chờ sẵn ở đó.
Khương phu tử vừa đến, mọi người liền vây quanh, hàn huyên vài câu, sau đó mới lần lượt ngồi xuống.
Khương phu tử được sắp xếp ngồi ở vị trí trên cùng, Tống Dập vì là thủ khoa, cũng được sắp xếp ngồi cách Khương phu tử không xa bên tay trái.
Ngay đối diện là Ngô Phi Vũ và Lý Văn Tài.
Thấy Tống Dập ngồi ngay đối diện mình, Ngô Phi Vũ vội vàng gật đầu với hắn, hai người còn chưa kịp nói câu nào thì Ngô đại nhân đã dẫn quản gia đi ra.