Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con - Chương 409

Cập nhật lúc: 2025-06-24 05:10:19
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dâu tây trong trang trại đã bắt đầu thu hoạch hàng loạt từ lâu, chỉ là dâu tây dù sao cũng quý, Cố Tâm Nguyệt đã đóng gói toàn bộ dâu tây thu hoạch được và cất vào trong không gian.

Nàng định chờ đến khi trời hơi nóng hơn, cửa hàng đồ ngọt bên cạnh mở cửa thì sẽ lấy ra bán.

Vì vậy, ngoài người nhà ra, những người khác đều chưa được ăn dâu tây.

Lý Văn Tĩnh ở bên cạnh thấy mấy hài tử và Ngô Phi Vũ đều ăn rất vui vẻ, nhìn những quả dâu tây đỏ mọng, căng mọng có vẻ rất nhiều nước, nàng ta không khỏi thấy thèm.

Nhưng thấy mọi người đều không mời nàng ta, nàng ta cũng không tiện chủ động đi ăn.

Nhìn thấy dâu tây trong chậu ngày càng ít đi, đúng lúc này, Tống Dập cũng dẫn Lý Văn Tài đến đình nghỉ mát ở sân sau.

Thấy mọi người đều ngồi trong đình nghỉ mát, Ngô Phi Vũ còn cùng mấy hài tử tranh nhau ăn dâu tây, Lý Văn Tài vội vàng bước nhanh tới, hỏi Ngô Phi Vũ: "Mấy người đang ăn gì vậy?”

"Chỉ là quả nhỏ cho hài tử ăn thôi, không có gì ngon đâu." Ngô Phi Vũ biết Lý Văn Tài cũng là một người sành ăn, vội vàng phất tay nói. Lý Văn Tài không tin, đưa tay lấy hai quả, ném một quả vào miệng, gương mặt lộ ra vẻ hài lòng: "Giỏi lắm, Ngô đại công tử, đồ ăn ngon như vậy, vậy mà còn muốn ăn một mình?"

Ngô Phi Vũ không vui nói: "Một nam nhân lớn đầu như ngươi mà còn có mặt mũi giành đồ ăn với mấy hài tử à?"

Lý Văn Tài nghe vậy, cúi đầu nhìn những hài tử đang ngồi xung quanh, thấy đứa nào cũng nhìn hắn bằng ánh mắt oán trách, lúc này hắn mới thấy ngượng ngùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-409.html.]

"Ha ha, có hơi mất mặt thật nhưng quả này trông hấp dẫn quá, ta nhất thời không nhịn được."

Lý Văn Tĩnh ngồi một bên nuốt nước miếng, thấy trên tay hắn còn một quả dâu tây, nàng ta vội hỏi: "Đại ca, quả dâu tây này có ngon như vậy không?”

Nghe Lý Văn Tĩnh hỏi vậy, Lý Văn Tài vừa nhét quả dâu tây trong tay vào miệng, vừa ăn thử, rồi vội vàng gật đầu: "Thật sự rất ngon, ta chưa từng ăn quả nào ngon như vậy!"

Sắc mặt Lý Văn Tĩnh lập tức trở nên xấu hổ, Cố Tâm Nguyệt ở bên cạnh thấy vậy, không nhịn được bật cười.

Nghe thấy tiếng cười, sắc mặt Lý Văn Tĩnh càng khó coi, nàng ta bất mãn liếc nhìn Cố Tâm Nguyệt: "Tâm Nguyệt tỷ, tỷ cười gì vậy?"

Cố Tâm Nguyệt vội thu lại nụ cười, ho một tiếng, giải thích: "Ồ, không có gì, thấy Lý đệ và Phi Vũ tranh nhau ăn dâu tây nên ta không nhịn được, tiếc là dâu tây chín trong viện đã hái hết rồi, nếu các ngươi thích ăn, lần sau nếu có chín nữa thì ta sẽ gọi các ngươi."

Lý Văn Tĩnh khẽ hừ một tiếng: "Không cần đâu, chỉ là đồ ăn vặt của hài tử mà thôi, ca ca ta vẫn luôn thích những thứ mới lạ, khiến Tâm Nguyệt tỷ chê cười rồi. "

Sau đó thấy mọi người đều ở đây, Lý Văn Tĩnh liền lấy từ trong tay áo ra hai quyển truyện tranh, đưa cho Hoài Cẩn và Tử Du.

"Ta có hai quyển truyện tranh rất hay ở đây, ta cố ý mang đến cho Hoài Cẩn và Tử Du, hai đứa có muốn xem cùng ta không? Những chữ các ngươi không biết, ta có thể dạy các ngươi. ˆ

Hoài Cẩn và Tử Du vừa ăn xong một chén dâu tây lớn, đang rất thỏa mãn, lúc này bỗng nhiên nhìn thấy hai quyển truyện tranh nàng ta đưa tới, bọn chúng không khỏi nhíu mày.

Hoài Cẩn liếc nhìn cuốn truyện tranh quen thuộc, nhàn nhạt nói: "Không cần đâu, mẫu thân đã kể cho chúng ta nghe câu chuyện này từ lâu rồi."

Loading...