"Chậc, ai biết cô nương này nghĩ gì, có lẽ là để ý đến Tống Dập nhà các ngươi thì sao." Ngọc Nương hừ một tiếng, định đi ra chợ.
Hứa Thị định phản bác nhưng nghĩ đến dáng vẻ xấu hổ của cô nương đó khi gặp Tống Dập, bà không khỏi hiểu ra.
"Xong rồi, vậy ta phải về nói với Tâm Nguyệt một tiếng, không thể không phòng bị cô nương đóI" Hứa Thị lo lắng nói.
"Thôi, đã ra ngoài rôi, huống chỉ Tâm Nguyệt cũng không ngốc, Tống Dập cũng sẽ không để nàng ta chiếm tiện nghi đâu, tỷ cứ yên tâm đi dạo với ta và Thanh Hoan đi!” Ngọc Nương nắm tay Hứa Thị nói.
"Được, ba chúng ta cứ đi dạo cho thoải mái." Hứa Thị lúc này mới đồng ý....
Bên kia, Cố Tâm Nguyệt vốn định cùng Tống Dập ra ngoài nhưng bỗng nhiên gặp huynh muội Lý Văn Tài đến thăm, nàng cũng đành phải ở lại, dù sao đồng học cũng đến chúc mừng, ít nhất cũng phải giữ người ta ở lại ăn bữa cơm mới phải.
Tống Dập và Ngô Phi Vũ cùng nhau tiếp khách ở sân trước, Cố Tâm Nguyệt pha trà rồi lấy một ít điểm tâm mang ra, sau đó lấy cớ nói phải chuẩn bị bữa trưa, không định để ý đến bọn họ nữa.
Cố Tâm Nguyệt trở về sân sau, cùng Hoài Cẩn và Tử Du hái dâu ở sân sau.
Thời tiết dần ấm áp, dâu tây ở sân sau đang vào mùa thu hoạch.
Trương Thị bế Tiểu Thất ở bên cạnh, vừa chơi với con vừa giúp đỡ.
Mọi người đang hái vui vẻ, Lý Văn Tĩnh có lẽ thấy buồn chán ở sân trước nên đi lại đây.
Khi nhìn thấy cảnh tượng ở sân sau, nàng ta không khỏi ngạc nhiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-408.html.]
Dù sao thì sân trước nhà họ Cố cũng chẳng khác gì sân nhà thường dân, không ngờ sân sau lại là một thế giới nhỏ trông đủ loại rau và hoa quả.
Nàng ta vừa ngạc nhiên, nhưng khi nhìn thấy Cố Tâm Nguyệt và mấy hài tử đang ngồi xổm trong vườn rau hái thứ gì đó, nàng ta không khỏi cười khẩy.
Lý Văn Tĩnh che giấu nụ cười trên mặt, kêu lên một cách khoa trương: "Tâm Nguyệt tỷ, mấy người đang hái quả gì vậy?"
Cố Tâm Nguyệt đang hái cùng mấy hài tử rất vui vẻ, nghe thấy giọng Lý Văn Tĩnh vang lên sau lưng, nàng quay đầu lại đáp hờ hững: "Ồ, không có gì, trồng mấy thứ đồ chơi cho hài tử ăn, đang dẫn chúng đi hái chơi thôi. "
Nghe Cố Tâm Nguyệt nói vậy, Lý Văn Tĩnh cười càng rạng rỡ: "Tâm Nguyệt tỷ đúng là chăm chỉ, trồng ở trang trại không đủ, trong sân cũng phải vất vả trông nhiều thứ như vậy, mệt c.h.ế.t đi được!"
Cố Tâm Nguyệt cười ha ha đứng dậy, đưa giỏ tre đựng đầy dâu tây cho Trương Thị: "Làm phiền tẩu tử rửa sạch một ít cho mấy hài tử ăn nhé.”
Trương Thị vội vàng nhận lấy, xách dâu tây đi mất.
Lúc này, Cố Tâm Nguyệt mới nhàn nhạt nói với Lý Văn Tĩnh: "Không có cách nào, ta là người không chịu ngồi yên."
Bên phía Ngô Phi Vũ thấy Lý Văn Tĩnh vào sân sau, hắn không khỏi có chút lo lắng, chủ yếu là sợ nàng ta lại gây chuyện.
Vì vậy hắn cũng đến sân sau, thấy Trương Thị đặt dâu tây vừa rửa sạch vào trong đình nghỉ mát, Hoài Cẩn và Tử Du đang ăn ngấu nghiến, hắn vội vàng chạy tới: "Ồ, tỷ tỷ, dâu tây cuối cùng cũng chín rồi!"
Nói xong, hắn vội vàng cầm hai quả cho vào miệng: "Ngọt quá, ngon quái! Ta chưa bao giờ ăn quả nào ngon như vậy."
Cố Tâm Nguyệt thấy hắn có vẻ không ra gì, liền trêu chọc: "Tham ăn như hài tử, thích ăn thì ăn nhiều vào.”
Dâu tây trồng ở nhà, người nhà có thể hái ăn bất cứ lúc nào.