"Đúng vậy, A Đức này, từ nhỏ đã lớn lên trong quân doanh, cha và mẫu thân hắn mất sớm, để lại một mình hắn cô đơn bên ngoài, từ nhỏ đã có khả năng tự lập mạnh mẽ, chăm chỉ chịu khó, đầu óc cũng nhanh nhạy, thực ra ta đã sớm muốn nhận hắn làm nghĩa tử, giao trang trại cho hắn quản lý có lẽ sẽ không thành vấn đề." Tống Chính Quang từ tốn nói với mọi người.
Vì chuyện ép dầu, Cố Tâm Nguyệt và A Đức đã tiếp xúc với nhau vài lần, cũng thấy hắn là người thật thà, làm việc cũng khá đáng tin cậy.
Nên nàng cũng đồng ý nói: "Được, chỉ cần là cha coi trọng là được, sau này chuyện lớn nhỏ trong trang trại, cha hãy dẫn dắt hắn nhiều hơn, cố gắng để hắn sớm tiếp quản chat"
"Được, được!" Tống Chính Quang vui vẻ đồng ý.
Mọi người trò chuyện một lúc, trong cửa hàng dần dần có không ít thực khách vào gọi món.
Tống Chính Quang lại tò mò nhìn trong cửa hàng một lúc.
Cố lão đầu lúc này mới lên tiếng: "Được rồi, Tống đệ, ngươi cũng đã xem cửa hàng rồi, bây giờ theo chúng ta về nhà xem đi, để Tâm Nguyệt làm hai món nhắm, trưa nay huynh đệ chúng ta uống một chén trước đã." Hứa Thị cũng vội vàng xua tay: "Đúng vậy, còn Tống Dập và Thanh Hoan, mấy đứa về trước đi, trong cửa hàng này có chúng ta là đủ rồi."
Tống Chính Quang một tay nắm Hoài Cẩn, một tay dắt Tử Du.
Hai hài tử vừa đi vừa giới thiệu với ông ta, sợ ông ta lần sau không tìm được đường vê.
Chờ mọi người vào nhà, Cố lão đầu dẫn Tống Chính Quang tham quan kỹ càng ngôi nhà hiện đang ở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-398.html.]
Mặc dù ngôi nhà là thuê nhưng từng cây cỏ trong nhà đều do mọi người trong gia đình cùng nhau tự tay bài trí, khắp nơi đều tràn ngập hơi thở cuộc sống của một gia đình. Đặc biệt là Tống Chính Quang, khi nhìn thấy một mảnh đất lớn ở sân sau được trồng đủ loại rau quen thuộc, ông ta không khỏi bật cười: "Chà, Cố huynh, các ngươi thực sự không bỏ qua cả một nơi nhỏ bé như vậy, nhìn ngôi nhà không lớn nhưng trồng không ít thứ! Sắp xếp quả thực rất tuyệt!"
Cố lão đầu vội vàng cười lớn: "Đương nhiên rồi! Đi, sân trước nắng đẹp, trưa nay chúng ta bày một bàn ăn ở sân."
"Được!"
Cố lão đầu dẫn Tống Chính Quang ra sân trước, Tống Dập vội vàng bưng nước nóng chuẩn bị pha trà. Cố Tâm Nguyệt thì trực tiếp vào bếp, định làm hai món nhắm nhỏ cho họ, Tống Thanh Hoan thấy vậy liên vội vàng chạy tới giúp.
Cố Tâm Nguyệt liên tục xua tay với nàng ấy: "Không cần, lát nữa để Tử Du giúp ta nhóm lửa, muội ra sân trước dọn một phòng trống, lát nữa uống say rồi, cha còn có thể nằm nghỉ, sau này cũng thường xuyên qua đây ở tạm!"
Nghe tẩu tử nói vậy, Tống Thanh Hoan vui vẻ quay người đi ra sân trước, dọn một căn phòng cho Tống Chính Quang.
Cố Tâm Nguyệt thì nhanh nhẹn nấu vài món nhắm, lại bảo Cố Tiểu Võ và Cố Tiểu Lục đi mua rượu về.
Tống Dập bên kia trò chuyện một lúc với Tống Chính Quang và Cố lão đầu, lo Cố Tâm Nguyệt một mình bận rộn không xuể, hắn liền chạy vào bếp giúp nàng, loay hoay bày biện rượu và thức ăn trong sân.
Hôm nay mọi người đều cực kỳ vui mừng, như thể đang ăn Tết vậy.
Chỉ tiếc là ba người uống giỏi nhất của nhà họ Cố đều còn đang bận rộn với công việc ở cửa hàng, nếu không thì bọn họ nhất định phải cùng Tống Chính Quang uống vài chén cho thỏa thích.
Cố lão đầu không giỏi uống rượu, ông ta vừa mời rượu vừa giữ lại: "Lão đệ, ta thấy hay là ngươi đừng đi nữa, tối nay ở lại đây một đêm, ta thấy hài tử Thanh Hoan vừa rồi đã dọn phòng cho ngươi rồi, chờ đến tối Đại Sơn, Nhị Dũng và Tam Thanh về, sẽ có thể uống thêm với ngươi vài chén.”