Cố Tâm Nguyệt hiểu ý của Ngọc Nương, nàng vội vàng nhỏ giọng an ủi: "Đúng vậy, vốn dĩ chỉ muốn kết thêm vài người bạn, không hợp thì thôi, tam ca còn trẻ, sau này từ từ để ý cho hắn là được."
"Ừ, ngươi về cũng nói với mẫu thân ngươi, không thể quá vội vàng." Ngọc Nương lại nói.
Vốn dĩ chỉ có hai người nhỏ giọng trò chuyện nhưng ai ngờ Cố Tiểu Lục ngồi bên cạnh lại nghe rõ mồn một, hắn lập tức vỗ n.g.ự.c về phía Cố Tam Thanh: "Tam thúc, thúc đừng vội, nếu không gặp được người thích hợp, chờ sau này ta về kinh thành, ta sẽ giới thiệu tỷ tỷ của ta cho thúc!"
Nghe vậy, mọi người không khỏi cười ồ lên.
Cố Tam Thanh cũng đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Chỉ biết khoác lác, chờ ngươi về rồi hãy nói."
Thấy mọi người đã ăn xong, Ngô Phi Vũ chủ động nhắc đến: "Hôm qua ta nghe quản gia phủ đệ nói, mấy hôm nay phụ thân ta vẫn luôn đi khắp nơi ngoài thành để thị sát dân tình, hình như ông ta định mở số hộ khẩu, để mọi người nhanh chóng ổn định bên ngoài thành Thanh Châu, chuyên tâm cày ruộng.”
Tống Chính Quang và Tống Dập nghe vậy, lập tức cùng lúc hỏi: "Thật à?" "Có lẽ là hai ngày nữa, trước đó ta nghe tỷ phu nói sổ hộ khẩu trước đây của mọi người đều đã mất rồi, nên khi nghe tin này, ta liên lập tức nghĩ đến việc nói với mọi người, ta thấy thế này, nhân lúc hôm nay rảnh, hay là để tỷ phu soạn sẵn bản khai cho mọi người, chờ hai ngày nữa tin tức đến, ta sẽ lập tức thông báo cho tỷ phu đi làm." Ngô Phi Vũ tiếp tục nói.
"Được." Tống Dập nói, liền chuẩn bị đứng dậy tìm bút mực.
Tống Chính Quang ra ngoài nói với mọi người, ai nấy đều rất vui mừng, xếp hàng để Tống Dập giúp soạn bản khai.
Thừa dịp Tống Dập giúp mọi người viết bản khai, Cố Tam Thanh liên cùng Tống Chính Quang trao đổi về một số thế võ, trước kia ngày nào, hắn cũng đi theo Tống thúc luyện tập trên núi đã thành thói quen, khoảng thời gian này luyện tập trong thành, hắn vẫn còn một số chỗ chưa hiểu rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-396.html.]
Ngô Phi Vũ không ngờ Tống Chính Quang lại có võ công cao cường như vậy, cũng vội vàng tham gia vào.
Trước kia ở biên ải, hắn cũng ngày đêm luyện tập.
Nếu nói về việc đọc sách, hắn chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, so sánh ra, hắn vẫn thích múa đao lộng thương hơn, chỉ tiếc rằng thời thế bây giờ coi trọng văn chương hơn võ nghệ, e rằng cha sẽ không đồng ý với hẳn.
Nhưng hôm nay, không ngờ hắn lại có thể gặp được một cao thủ trong trang trại này, Ngô Phi Vũ chỉ cảm thấy luyện tập rất thoải mái.
Lúc đó, hắn liền quyết định bái Tống Chính Quang làm sư phụ, Tống Chính Quang nghĩ đến mối quan hệ giữa Tống Dập và nhà họ Ngô, không muốn sau này hắn khó xử nên ông ta đành tìm một cái cớ để thoái thác.
Chỉ nói rằng sau này nếu hắn muốn đến thì cứ đến tìm ông ta để so tài là được. ...
Mọi người quay về thành chưa được hai ngày thì thông báo của quan phủ đã được ban xuống. Chỉ cần là dân lưu vong bên ngoài phủ Thanh Châu, bất kể trước đây đến từ đâu, đều được cấp lại sổ hộ khẩu, sau này sẽ là người dân Thanh Châu với thân phận mới.
Tống Dập dẫn theo Tống Chính Quang, cầm bản khai đã soạn sẵn trước đó, đích thân đến phòng hộ khẩu, đích thân làm thủ tục cấp sổ hộ khẩu cho mọi người.
Tống Chính Quang cầm sổ hộ khẩu của mọi người, không khỏi xúc động rơi nước mắt.
Từ nay về sau, mọi người không còn là bại tướng, tù binh, gián điệp hay người Điền Quốc nữa.