Ngoài Ngô Phi Vũ và huynh muội nhà họ Lý lần đầu đến, những người còn lại đều đã quen với quy trình ăn đồ nướng.
Ngoài thỏ rừng, gà rừng và cá tươi, còn có thịt ba chỉ thái mỏng đang tỏa mùi thơm phức trên phiến đá.
Những thứ này ăn kèm với rau sống đã rửa sạch, ăn no nê rồi, mọi người mới bắt đầu nướng rau và đồ ăn chính.
Ngô Phi Vũ ăn rất thoải mái, vừa ăn vừa khen ngợi.
Lý Văn Tài cũng không kém cạnh, vừa ăn vừa gọi muội muội bên cạnh.
Lý Văn Tĩnh vốn thấy việc ăn thịt cá ngoài trời như vậy rất thô tục, nhưng thấy mọi người ăn ngon lành, mùi thơm của đồ nướng lại cứ bay vào mũi mình nên nàng ta cũng thử cầm lấy một miếng ăn thử.
Không ngờ hương vị lại rất ngon, nàng ta không nhịn được lại ăn thêm không ít.
Lý Văn Tài vốn thấy muội muội mình ngày thường quá nghiêm trang, định không muốn đưa nàng ta đến đây, lúc này thấy nàng ta có vẻ ăn cũng rất vui vẻ, không khỏi yên tâm.
Hắn bèn cười hỏi: "Muội muội, thế nào? Ta không nói khoác với muội đấy chứ? Tay nghề của Cố nương tử quả thực không chê vào đâu được, muội chưa từng ăn thịt nướng nào ngon như vậy chứ gì?”
Lý Văn Tĩnh nuốt miếng thịt gà trong miệng, lúc này nàng ta mới từ tốn đáp: "Cũng được, chỉ là ngày thường ta ăn thịt ít, toàn ăn rau quả, nhất thời không quen lắm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-395.html.]
Mọi người nghe vậy, chỉ cười không nói gì.
Ngô Phi Vũ ở bên cạnh tưởng nàng ta nói mình chưa từng ăn thịt, không khỏi thương cảm nhìn Lý Văn Tài: “Văn Tài huynh, nhà ngươi ngày thường không đủ tiền mua thịt à? Chẳng trách lần nào ngươi cũng đến tiệm của tỷ tỷ ta ăn chực, toàn cướp thịt kho tàu của ta." Lý Văn Tài ngượng ngùng gãi đầu cười: "Chủ yếu là thịt do Cố nương tử làm ngon, ngon lắm."
"Hừ, đó là đương nhiên." Ngô Phi Vũ không hề khiêm tốn đáp lại, tiện tay gắp miếng cá đã gỡ xương chia cho Hoài Cẩn và Tử Du.
Cố Tâm Nguyệt vốn định hỏi Lý Văn Tĩnh có muốn ăn gì khác không, giờ thấy nàng ta ăn ngon lành như vậy, miệng còn nói không quen, nàng không khỏi thấy buồn cười, cũng lười hỏi thăm nàng, bèn nhận lấy xiên nướng mà Tống Dập đưa cho, tự mình ăn.
Chờ mọi người ăn no uống đủ, Lý Văn Tài sợ muội muội ở lại sẽ khiến mọi người không vui, bèn dẫn người về thành trước. Thấy nàng ta đi rồi, mọi người cuối cùng cũng thấy thoải mái hơn đôi chút.
"Tâm Nguyệt, cô nương này ở đây có phải có vấn đề gì không? Sao lại nói năng khó nghe như vậy, chẳng lẽ tiểu thư phủ thành đều như vậy à? Nhưng ta thấy gia thế của nàng ta cũng bình thường, bên cạnh còn chẳng có lấy một nha hoàn, giả vờ làm tiểu thư cái gì chứ?" Ngọc Nương ở bên cạnh Cố Tâm Nguyệt, chỉ tay lên đầu, nhỏ giọng hỏi.
Ngọc Nương vốn quen nói thẳng, Cố Tâm Nguyệt đành bất lực cười nói: "Vốn dĩ mẫu thân ta còn nhờ ta xem xét cô nương này, nghe nói tuổi tác nàng ta tương đương với tam ca, vốn định xem có thể không. "
"Tam Thanh đã đến tuổi bàn chuyện cưới gả rồi, chỉ là cô nương này nhìn không hợp lắm." Ngọc Nương trực tiếp đưa ra ý kiến của mình.
Nói vê dung mạo, Cố Tam Thanh cũng xứng với nàng ta.
Chỉ nói về gia thế, tuy nàng ta đi xe ngựa đến, trên người nàng ta ăn mặc cũng không tệ nhưng bên cạnh không có nha hoàn hầu hạ, nhìn không giống tiểu thư khuê các nhà quyền quý, nhưng lại có khí thế của tiểu thư khuê các nhà quyền quý, quả thực không xứng.