Chờ đến khi ba chiếc xe tụ họp, xe la của Tống Dập chạy trước, dẫn mọi người đi qua con đường nhỏ, thẳng vào trang trại.
Vừa vào trang trại, tâm nhìn trước mắt bỗng nhiên rộng mở.
Lúc này đất trời vào xuân, dưới chân núi hoa dại nở rộ, thêm vào đó những cây đào và cây mơ được di chuyển đến trước đó được mọi người chăm sóc rất tốt, giờ đã lần lượt nở hoa.
Cây liễu trồng bên bờ sông cũng đã nhuộm màu xanh.
Mọi người đến trang trại, sau khi chào hỏi mọi người xong, Cố Tâm Nguyệt liền bảo Tống Dập dẫn mọi người đến bờ sông câu cá.
Mãi đến lúc này, Lý Văn Tĩnh mới xuống xe ngựa, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt chào hỏi mọi người.
Ánh mắt nàng ta dừng lại trên người Tống Dập, không khỏi lóe lên vẻ ngạc nhiên, sau đó nàng ta vội vàng nhìn đi chỗ khác, tiếp tục chào hỏi những người còn lại.
Cố Tâm Nguyệt gánh vác trọng trách mai mối của Hứa Thị, đương nhiên nhìn nàng ta nhiêu hơn hai lần.
Thấy bên cạnh nàng ta mặc dù không có nha hoàn hầu hạ, nhưng nàng ta vẫn có dáng vẻ của một tiểu thư, nàng lập tức cũng cảm thấy nàng ta không xứng với tam ca nhưng khách đến chính là khách, đương nhiên nàng vẫn phải niềm nở và nhiệt tình chào đón.
Chờ đến khi nàng sắp xếp bàn ghế ở bên bờ sông, tiện cho mọi người ngồi câu cá và vui chơi, nàng liền dặn dò Cố Tiểu Võ và Cố Tiểu Lục trông chừng Hoài Cẩn và Tử Du không được để chúng nghịch nước, rồi nàng quay người tiếp tục bận rộn công việc của mình.
Trang trại tràn ngập sắc xuân, Cố Tâm Nguyệt liền theo Ngọc Nương đi khắp trang viên xem xét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-393.html.]
Thấy cây ăn quả và những cây rau mới gieo xuống đều phát triển tốt, nàng không khỏi vui mừng đến nỗi không khép miệng lại được. Mọi người thấy Cố Tâm Nguyệt đến, cũng rất vui mừng, những vấn đề tích tụ trước đó lại có thể hỏi nàng.
Thực ra Cố Tâm Nguyệt cũng chỉ là tay ngang trồng trọt, phần lớn những việc đồng áng đều được nàng xem từ cuốn sách nông nghiệp toàn thư đó.
Nàng chỉ là học đến đâu dùng đến đó mà thôi.
May mà mọi người đều quen với việc trông trọt, vốn dĩ chỉ cân nói một lần là hiểu ngay.
Sau khi nói cười với mọi người việc đồng áng xong, Tống Chính Quang dẫn theo mấy nam nhân từ trên núi vừa bắt được một số thỏ và gà rừng xuống, nghĩ rằng người phủ thành chưa từng ăn thứ gì ngon, ông ta liền bắt một số thú rừng xuống cho mọi người ăn thử.
Cố Tâm Nguyệt nhìn đống thú rừng vừa bắt được một cách ngạc nhiên, hỏi Ngọc Nương: "Trưa nay hay là dựng một giá lửa ở bên bờ sông, làm một bữa tiệc nướng ngoài trời cho mọi người đi?”
"Được lắm, nói thật, trong núi cũng chẳng có gì để chiêu đãi mọi người, còn sợ chậm trễ các đồng học của Tống Dập." Ngọc Nương vội vàng đồng ý.
"Không sao, đều là những người quen biết, ăn gì cũng được, chỉ có cô nương kia là lần đầu gặp, không biết nàng ấy có ăn quen không, lát nữa ta đi hỏi, nếu không quen, ta còn mang theo một số điểm tâm mới làm." Cố Tâm Nguyệt đáp lại.
"Vậy thì tốt." Ngọc Nương cười đáp.
Hai người trò chuyện một lúc, liền vội vàng dẫn mọi người mang những con thỏ và gà rừng đã làm sạch lên giá lửa bắt đầu nướng.
Vừa rồi Tống Dập và Cố Tam Thanh chuyên tâm câu cá, trước đây hai người ở trên núi đã luyện được tay nghề bắt cá giỏi, lúc này trong thùng gỗ đã có hơn mười con.
Bên kia Lý Văn Tài và muội muội Lý Văn Tĩnh câu cả buổi trời, gần như chẳng thu hoạch được gì, đành phải đến ngồi quanh bàn uống trà.