Ngô Phi Vũ thấy vậy, không khỏi bật cười trong lòng.
Nếu ngay cả một người tài giỏi như Tống Dập cũng không đỗ thì càng không cần nói đến hắn.
Chỉ là hiện giờ cha hắn đã có thành kiến sâu sắc với Tống Dập, nói gì ông ta cũng không nghe lọt tai, cứ chờ xem vậy. ...
Bên kia, Tống Dập gặp Ngô Vĩnh Xương, hắn vẫn không hề có chút sợ hãi nào.
Chuyện năm đó, A Nguyệt đã sớm đoạn tuyệt tình cha con với ông ta.
Với hắn, ông ta càng không có gì liên quan.
Chỉ có một điều, hắn cảm thấy may mắn vì Cố Tâm Nguyệt không đưa hai hài tử đến cổng thư viện đón hắn, nếu không sợ là lại gây ra một trận sóng gió.
Lúc Tống Dập vừa về đến tiệm, liên đụng phải Cố Tâm Nguyệt và hai hài tử đang chuẩn bị ra ngoài.
Thấy Tống Dập về, Cố Tâm Nguyệt có chút ngượng ngùng: "Buổi chiều tiệm đông khách quá, ta định làm xong việc sẽ qua cổng thư viện xem, không ngờ ngươi lại rA Yênh như vậy, thế nào? Thi thế nào?”
Tống Dập cười với nàng: "Không sao, ta lớn thế này rồi, không cần đi đón đâu, thi cử chắc không vấn đề gì, nàng có lo lắng thì lo cho Phi Vũ đi."
Nghe hắn nhắc đến Phi Vũ, Cố Tâm Nguyệt không khỏi nghĩ đến chuyện sáng nay gặp hắn ở cổng thư viện, liền vội vàng kể với Tống Dập: "Sáng nay ta gặp Phi Vũ ở cổng thư viện, hình như hắn rất áp lực vì chuyện sản nghiệp của mẫu thân hẳn, nói là chờ hắn đỗ đạt, lấy lại được sản nghiệp của mẫu thân thì sẽ giao cho ta quản lý, hắn bị làm sao vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-391.html.]
Thấy nàng không hiểu, Tống Dập liền an ủi: "Hắn chắc là tốt bụng, muốn giao một nửa sản nghiệp của tỷ tỷ hắn cho hai hài tử, chuyện này đến lúc đó hãy nói, nàng muốn thì chúng ta nhận cho hợp tình hợp lý, nàng không muốn thì thôi, dù sao sau này ta cũng sẽ kiếm tiền cho nàng."
Cố Tâm Nguyệt nghe vậy, cũng gật đầu: "Ta không ham hố mấy thứ đó, chỉ là Hoài Cẩn và Tử Du..."
Thấy hai hài tử đang chăm chú chơi một bên, không nghe hai người nói chuyện, nàng liền nói tiếp: "Chỉ là dù sao đó cũng là của mẫu thân hai hài tử, nếu có thể để lại một ít cho chúng, cũng coi như có cái để nhớ, thôi, chờ hắn đỗ đạt lấy lại được rồi hãy nói, ta chỉ lo hắn dù đỗ đạt cũng không dễ dàng lấy lại được, đừng để kế mẫu bắt nạt mới được."
Tống Dập hiểu rõ Ngô Phi Vũ đang sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng ở phủ, cũng không khỏi lo lắng cho hắn.
"Có chúng ta ở đây, lúc cần thì chúng ta có thể giúp hắn." Tống Dập an ủi: "Thôi, đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, vất vả thi cử xong rồi, ta muốn hai ngày nữa sẽ đưa nàng và các hài tử đến trang trại chơi, nhan lúc trời đẹp đi dạo chơi."
Hoài Cẩn và Tử Du nghe nói được ra khỏi thành dạo chơi, chúng không khỏi buông đồ chơi trong tay, chạy lại: “Cha, thật sự đưa chúng con đến trang trại à? Tuyệt quá, lâu rồi không gặp ông nội."
Cố Tâm Nguyệt không nhịn được cười: "Tất nhiên rồi, sắp đến tiết Thượng Ty mùng 3 tháng 3 rồi, chúng ta đến vào ngày đó nhé."
"Được."...
Vừa lúc cả nhà đang vui vẻ chuẩn bị đồ ăn ngon, đồ chơi hay để mang đến trang trại cho mọi người thưởng thức vào ngày mai đi dạo chơi thì Ngô Phi Vũ mấy ngày không thấy bỗng nhiên đến.
Cố Tâm Nguyệt không biết mấy ngày nay tại sao hắn lại không đến, chỉ nghĩ rằng trong nhà hắn có việc, hoặc thi xong đi chơi đâu đó.
Ngô Phi Vũ nghe nói mọi người ngày mai sẽ ra ngoại thành đến trang trại dạo chơi, không khỏi giơ cả tay lẫn chân tán thành: "Ngày mai vừa hay ta không có việc gì, cho ta đi cùng nhé.”