Ngô Phi Vũ nghe xong, trong lòng không khỏi bất bình thay cho Tống Dập, hắn không nhịn được nói: "Chuyện năm đó, cha đã điều tra rõ ràng chưa? Nếu chỉ dựa vào lời nói một phía mà kết luận là do Tống Dập gây ra thì có phải thiên vị quá không? Con tuy không rõ chuyện năm đó nhưng chuyện đó có lợi cho Tống Dập không? Hay có lợi cho tỷ tỷ con? Con không tin bọn họ là loại người như vậy."
"Hơn nữa, sau khi tỷ tỷ con xảy ra chuyện năm đó, cha lập tức đuổi tỷ tỷ ra khỏi nhà, không cho tỷ ấy một xu của hồi môn, rồi tỷ tỷ đi theo Tống Dập đến vùng quê nghèo khó đó, ngược lại nha hoàn thân cận của tỷ tỷ bỗng nhiên mang theo rất nhiều vàng bạc châu báu về nhà, chưa đầy mấy ngày đã bạo bệnh mà chết, cha không thấy chuyện năm đó có gì kỳ lạ à?”
Ngô Phi Vũ chọn những thông tin trọng điểm mà mình mới điều tra được kể lại cho Ngô Vĩnh Xương.
Nghe vậy, vẻ mặt của Ngô Vĩnh Xương cuối cùng cũng có chút thay đổi, chẳng lẽ chuyện năm đó thực sự như Phi Vũ nói, có ẩn tình gì khác?
Lúc đầu, khi xảy ra chuyện xấu hổ như vậy, ông ta thực sự vô cùng tức giận.
A Nguyệt là đại nữ nhi của ông ta, từ nhỏ đã được ông ta nâng niu trong lòng bàn tay mà nuôi lớn.
Chỉ là sau này ông ta bận rộn với chính sự nên đã giao nàng cho Lâm di nương, Lâm di nương cũng giống như ông ta, hết mực yêu thương A Nguyệt, vì vậy sau này ông ta mới lập Lâm di nương làm chủ mẫu.
Sau đó, bỗng nhiên xảy ra chuyện xấu hổ như vậy, ông ta cảm thấy mất hết mặt mũi.
Hơn nữa, khi đó A Nguyệt tỉnh lại dường như biến thành một người khác, hoàn toàn không còn sự dịu dàng, đoan trang như trước, ngược lại giống như một người ngoài không có chút tình cảm nào với gia đình này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-390.html.]
Nàng không những cãi lời ông ta trước mặt mọi người, còn tự ý quyết định chuyện hôn sự của mình, nhất quyết đi theo tên hỗn trướng đó về quê.
Lúc đó, trong cơn tức giận, cộng thêm chuyện gia đình không muốn lộ ra ngoài, ông ta đã trực tiếp đuổi cả hai ra khỏi phủ.
Nhìn nữ nhi trước mặt không hề có tình cảm cha con với mình, cũng không có chút hối hận nào, ông ta đành đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu Tống Dập, chỉ trách hắn đã mê hoặc nữ nhi của mình.
Vừa lúc Lâm Thị sai bà v.ú tìm hiểu rõ sự thật, nói với ông ta một câu, ông ta liên lười nghe tiếp.
Chuyện này liên trở thành điều cấm ky trong phủ. Hiện giờ nghe Phi Vũ nhắc lại chuyện này, từng nghi vấn cũng dần hiện lên trong đầu ông ta.
Ông ta không khỏi nhíu mày: "Chuyện năm đó, là kế mẫu con tự sai người điều tra, nếu con có nghỉ ngờ gì, chờ bà ấy về rồi hỏi là biết ngay."
Ngô Phi Vũ cười khẩy một tiếng: "Không cân đâu, chuyện năm đó đúng sai thế nào, trong lòng con tự có phán đoán, nhưng con chỉ tin tỷ tỷ con chắc chắn bị người khác hãm hại, nếu không tỷ ấy cũng không thể làm ra chuyện bại hoại gia phong như vậy."
"Chỉ có một điều, Tống Dập đại ca cũng là nạn nhân, mong cha đừng vì thành kiến trước đây mà làm chuyện gì tổn hại đến danh dự nhà họ Ngô trong kỳ thi của hắn."
Ngô Vĩnh Xương nghe xong, sắc mặt vừa mới dịu xuống lập tức lại trở nên giận dữ, giơ nắm đ.ấ.m đấm thẳng vào người Ngô Phi Vũ: "Ngươi xem cha ngươi là loại người øì? Ta làm sao có thể làm ra chuyện tiểu nhân như vậy? Hừ, chỉ là một tên thư sinh, ta còn chưa thèm làm khó hắn, ta nói cho ngươi biết, loại người như hắn, ta đoán chắc hắn cũng chẳng có tiền đồ gì, bấy nhiêu năm rồi mà ngay cả một tú tài cũng không đỗ, ngươi nghĩ lần này hắn có thể đỗ à?"