Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con - Chương 389

Cập nhật lúc: 2025-06-24 05:09:32
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy tỷ tỷ dẫn theo hai hài tử, Ngô Phi Vũ vội vàng bước lên: "Tỷ phu đã vào rồi à?"

"Ừm, ngươi cũng vào đi, lát nữa là bắt đầu rồi." Cố Tâm Nguyệt vội vàng thúc giục.

"Được." Ngô Phi Vũ cười với nàng một cái, sau đó kiên định nói: "Tỷ, tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ dốc hết sức, cũng phải thi đỗ, chờ ta lấy lại được sản nghiệp của mẫu thân, tỷ giúp ta quản lý có được không?"

Cố Tâm Nguyệt ngơ ra một lát: "Chuyện này... sao ta có thể giúp ngươi quản lý tài sản được?"

Ngô Phi Vũ thấy nàng không hiểu liền vội vàng đổi giọng giải thích: "Bản thân khối tài sản này vốn có một nửa là của tỷ tỷ ta, dù tỷ tỷ không còn nữa thì chia cho hai hài tử cũng là lẽ thường tình thôi nhỉ?"

Cố Tâm Nguyệt định thần lại, cười nói: "Chuyện này chờ sau khi thi xong rồi tính tiếp, ta cũng phải hỏi ý tỷ phu ngươi."

"Được." Ngô Phi Vũ gật đầu, sau đó quay người đi vào thư viện.

Cố Tâm Nguyệt thấy bóng lưng của hắn đi vào có mấy phần hào hùng hy sinh. Nghĩ đến việc hắn mấy ngày nay ôn tập vất vả, có lẽ hắn làm vậy là để lấy lại sản nghiệp của mẫu thân hắn?

Nàng không khỏi có chút xúc động, vội vàng hét về phía bóng lưng của hắn: "Phi Vũ, cố lên!"

Ngô Phi Vũ bị nàng hét đến ngẩn người, nhưng nhìn vẻ mặt của tỷ tỷ và hai hài tử, có lẽ nàng là đang cổ vũ hắn. Hắn bèn vẫy tay với bọn họ, đáp lại: "Ta sẽ cối"

Kỳ thi viện phải thi hai vòng, một vòng chính thức, một vòng phúc khảo.

Mỗi vòng đều phải thi cả ngày.

Vì vậy, lúc mọi người thi xong ra ngoài đã là chiều tối ngày hôm sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-389.html.]

Lúc này, không ít người nhà của các sĩ tử đều đứng chờ ở cửa, ngóng về phía cổng lớn của thư viện Thanh Giang.

Vì vậy, tiệm lẩu của nhà họ Cố vào buổi chiều hôm đó cũng đặc biệt đông khách.

Cố Tâm Nguyệt cũng đang định bận rộn xong sẽ nhanh chóng ra cửa xem Tống Dập đã ra chưa, ai ngờ việc trên tay còn chưa làm xong, Tống Dập đã đi ra từ cổng thư viện.

Cùng hắn đi ra còn có Ngô Phi Vũ và Lý Văn Tài.

Mọi người thi xong đều rất thoải mái, vừa đi vừa nói cười.

Ai ngờ, vừa ra khỏi cửa, Ngô Phi Vũ đã thấy xe ngựa của Ngô tri phủ đỗ ở bên trái cổng.

Lúc này, Ngô Phi Vũ muốn nhắc nhở Tống Dập cũng đã không kịp.

Nhất cử nhất động của Tống Dập đều lọt vào mắt Ngô tri phủ. Tống Dập bị đụng trúng nhưng trên mặt hắn không hề có chút hoảng loạn nào, thấy ông ta nhận ra mình, hắn chỉ hơi chắp tay gật đầu, rồi thôi.

Còn Ngô Phi Vũ cũng không ngờ hôm nay cha mình lại bị trúng tà, thế mà ông ta lại giống như những người cha bình thường khác đứng chờ ở cửa.

Nghĩ đến việc Tống Dập có thể đã bị ông ta nhìn thấy, hắn không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng lên xe ngựa.

"Cha, hôm nay cha đến đây làm gì? Ở đây đông người, chúng ta mau về thôi." Nói xong, Ngô Phi Vũ vội vàng buông rèm xe ngựa xuống rồi hét lên với người đánh xe. "Hừ, sao nào? Ta không thể đến đón con à? Nếu hôm nay ta không tiện đường đến đây, con còn định giấu ta đến bao giờ?"

Ngô Phi Vũ không muốn dây dưa nhiều với cha mình về chuyện này, tránh gây thêm rắc rối, khiến tỷ phu khó xử, hắn chỉ tùy tiện đáp lại một câu: "Chỉ tình cờ gặp thôi, không thân lắm, chỉ là tại sao cha lại không ưa hắn như vậy?"

Ngô Vĩnh Xương thấy vẻ mặt hắn thoải mái, dường như không hề bận tâm, không khỏi nói thêm vài câu: "Kẻ này tâm địa không ngay, chỉ dựa vào một khuôn mặt đẹp đã hại tỷ tỷ con thê thảm! Sau này đừng qua lại với hắn nữa!"

Loading...