Nhớ ra hôm nay hình như là ngày phụ thân trở về, hắn bèn vội vàng đứng dậy, dẫn theo Trần Khai về phủ.
Ai ngờ vừa về đến phủ, hắn lập tức bị Vương quản gia bắt gặp: "Đại thiếu gia, ngươi về rồi à? Lão gia chờ ngươi ở thư phòng nửa ngày rồi, ngươi mau theo ta đến đó đi."
Ngô Phi Vũ nghe xong, không khỏi có chút chột dạ, nhỏ giọng hỏi: "Vương bá, phụ thân có nói gì không?”
"Ta nói với lão gia rằng dạo này ngươi chăm chỉ học hành, ngày nào cũng đến nhà đồng học để cùng nhau học, e rằng lão gia muốn kiểm tra học vấn của ngươi." Vương quản gia cũng nhỏ giọng nói với hắn, sau đó do dự một chút, lại nói: "Đại thiếu gia, chuyện vườn cây ăn quả, lão gia cũng đã biết, lát nữa ngươi nhớ nói rõ ràng với lão gia, đừng hành động thiếu suy nghĩ. "
Ngô Phi Vũ nghe xong, trong lòng đã hiểu rõ.
Đến thư phòng, hai cha con còn chưa kịp hàn huyên đôi câu, Ngô Vĩnh Xương đã không kìm được tính nóng nảy, chất vấn hắn: "Ta nghe nói trước đó ngươi phái người đến trang viên mẫu thân ngươi để lại, ngang ngược đào mất một số cây ăn quả, ngươi có biết lỗi không?”
Ngô Phi Vũ nghe xong, không khỏi cười khẩy một tiếng: "Phụ thân cũng nói đây là trang viên mẫu thân con để lại, lẽ nào con không được động vào à? Chẳng lẽ bây giờ để kế mẫu giúp quản lý, con lại không được động vào?”
"Hỗn xược, tại sao ngươi lại dám nói như vậy với mẫu thân hiện giờ của ngươi!" Ngô Vĩnh Xương đập bàn đứng dậy.
Sau đó nhận ra mình hơi nóng nảy, ông ta bèn dịu giọng: "Trang trại đó vốn là của mẫu thân ngươi, sau này đương nhiên sẽ là của ngươi, kế mẫu ngươi chỉ là thấy ngươi còn nhỏ, ta lại bận công vụ, nàng ấy mới tốt bụng giúp ngươi quản lý mà thôi."
Ngô Phi Vũ thấy ông ta vẫn không hề cảnh giác với Lâm Thị, hắn không khỏi nghĩ đến bản thân mình mấy tháng trước cũng vậy.
Xem ra Lâm thị này quả thực rất biết lấy lòng người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-388.html.]
Nghĩ đến lời Tống Dập dặn dò trước đó cùng với tỷ tỷ và hai hài tử, hắn không khỏi buông lỏng nắm đấm, nhẫn nhịn một chút để thành đại sự.
Hắn bèn dịu giọng: "Phụ thân, vừa rồi người cũng nói con trước kia còn nhỏ, giờ con đã lớn rồi, cũng đến lúc học cách quản lý gia sản mẫu thân con để lại."
Ngô Vĩnh Xương thấy hắn đã mềm mỏng, đương nhiên ông ta không còn gì để nói, bèn đáp: "Chờ ngươi thi đỗ rồi hãy nói." "Phụ thân, con đã quyết định tham gia kỳ thi viện tháng sau, nếu con thi đỗ, xin phụ thân đừng nuốt lời." Ngô Phi Vũ xác nhận.
"Được, ta đã nói là làm." Ngô Vĩnh Xương khẳng định chắc nịch.
Có lời hứa của phụ thân, tháng tiếp theo, Ngô Phi Vũ ngoài ăn ngủ ra thì chỉ có đọc sách, khiến cả phủ từ trên xuống dưới đều tưởng hắn bị ma nhập. ...
Chớp mắt đã hơn một tháng trôi qua, ngày thi viện cũng đến.
Sáng sớm, Cố Tâm Nguyệt đã dậy sớm bắt đầu bận rộn.
Cả nhà cũng nghiêm túc chờ đợi, mọi việc đều lấy kỳ thi làm trọng.
Sau khi ăn sáng xong, Cố Tâm Nguyệt liền dẫn theo hai hài tử cùng đưa Tống Dập đi thi viện.
Kỳ thi viện lần này chọn địa điểm thi chính là thư viện Thanh Giang, mọi người đi sớm, thong thả đi đến cổng thư viện.
Cố Tâm Nguyệt thấy dáng vẻ tự tin của Tống Dập, nàng cũng không cần dặn dò gì, huống chỉ đây chỉ là bước đầu tiên trong vạn dặm trường chinh của Tống Dập.
Chờ tận mắt nhìn thấy Tống Dập vào thư viện, Cố Tâm Nguyệt mới định tiện đường dẫn hai hài tử đến tiệm xem một chút. Ai ngờ nàng vừa quay người, đã thấy Ngô Phi Vũ cũng vừa đến bằng xe ngựa.