Thấy hắn bỗng nhiên lại chạy ra ngoài, mọi người dường như vẫn còn chưa thỏa mãn, vẫn đứng nguyên tại chỗ chờ chờ, nghĩ rằng một lát nữa hắn có lẽ sẽ quay lại.
Lúc này thấy hắn thực sự quay lại, còn chưa kịp vui mừng thì bỗng nhiên nhìn thấy bên cạnh hắn có một nữ nhân, hai người còn nắm tay hai hài tử.
Bọn họ lập tức ngây người.
Nhưng sau khi nhìn rõ dung mạo của người bên cạnh hắn, ai nấy đều cảm thấy mình không bằng, liền quay đầu bỏ đi.
Trước quây đoán đèn lồng vốn chật như nêm cối, bỗng nhiên trở nên vắng vẻ hẳn.
Tống Dập vội vàng bước lên giúp Cố Tâm Nguyệt đòi đèn lồng, Cố Tâm Nguyệt nhìn ngắm một hồi, học theo Tử Du chọn một chiếc đèn hình con thỏ, bốn người lúc này mới chuẩn bị về nhà.
Không xa, Ngô Phi Vũ vẫn đang vội vàng giúp tìm tỷ tỷ và hai hài tử.
Lúc hắn đang mệt đến toát mồ hôi hột, tìm khắp nơi gần đó đều không thấy bóng dáng ba người, một dự cảm không lành bỗng nhiên ập đến.
Lúc hắn đang định đến tìm Tống Dập bàn bạc đi báo quan nhờ người đến tìm cùng, thì thấy một nhà bốn người đang vui vẻ xách đèn lồng đi dạo phố, Ngô Phi Vũ lập tức bước lên bất mãn nói: "Tỷ phu, ngươi đã tìm được người tại sao lại không nói với ta một tiếng?"
Thấy vẻ mặt giận dữ của hắn, Tống Dập không khỏi chột dạ sờ mũi: "Ta cũng vừa mới tìm thấy bọn họ, đang định đi tìm ngươi nói một tiếng."
Ngô Phi Vũ bán tín bán nghi nhìn hắn: "Thật không?"
Sau đó hẳn lại nhìn hai hài tử: "Những gì cha các ngươi nói có thật không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-386.html.]
Chưa chờ Tử Du mở miệng, Hoài Cẩn đã vội vàng nói: "Đúng vậy, cha đang định dẫn chúng ta đến tìm cữu cữu, vừa khéo lại gặp được cữu cữu.”" Đang bị Tống Dập nắm tay, Cố Tâm Nguyệt nghe vậy, không khỏi dùng sức véo mạnh vào lòng bàn tay Tống Dập, nam nhân này tự nói dối thì thôi đi, giờ còn dạy hư cả Hoài Cẩn nói dối?
Thật đúng là cha nào con nấy.
Nếu không phải vừa rồi tình cờ gặp Phi Vũ, có lẽ bốn người lúc này đã trên đường về nhà.
Đâu phải là đi tìm hắn, mà quên mất hắn còn đúng hơn!
Ngô Phi Vũ nghe xong lời Hoài Cẩn nói, lập tức vui mừng cười nói: "Tìm được người là tốt rồi, không sao là tốt rồi, mau đưa các hài tử về nghỉ ngơi đi, ngày mai thư viện phải học rồi, đúng rồi, ngày mai cửa hàng có mở cửa không?" Cố Tâm Nguyệt gật đầu: "Đúng vậy, ngày mai cửa hàng cũng mở cửa bán hàng."
"Vậy thì tốt quá, vậy trưa mai ta sẽ qua." Ngô Phi Vũ nói.
"Được, ngày mai sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon cho các ngươi." Cố Tâm Nguyệt cũng bắt đầu chột dạ, đành phải tỏ ý sẽ làm nhiều đồ ăn ngon để bù đắp cho hẳn. ...
Ngày hôm sau, đúng là ngày 16 tháng giêng.
Quán lẩu Tứ Xuyên nhà họ Cố và thư viện Thanh Giang cũng mở cửa trong ngày này, cuộc sống lại trở về quỹ đạo bình thường.
Còn trong phủ Thanh Châu, Ngô Vĩnh Xương cũng đang trên đường trở về.
Trong khi phu nhân Lâm Thị vẫn dẫn theo một đôi nhi nữ ở lại kinh thành, một là bà ta lo lắng phủ Thanh Châu vẫn chịu ảnh hưởng của thiên tai, ăn không ngon ngủ không yên. Hai là ở lại kinh thành, bà ta còn có thể giúp phu quân mình vun vén quan hệ.
Chuyến đi báo cáo công tác này, ông ta không những không có một phần thưởng nào, ngược lại còn bị mắng không ít.
Thanh Châu vốn là một châu lớn vê trồng trọt, trong đợt thiên tai này, bọn họ không những không tiếp nhận dân lưu vong từ phương Bắc. Mà ngay từ khi thiên tai mới bùng phát, nơi này đã lập tức đóng chặt cửa phủ thành, mặc cho dân lưu vong bên ngoài c.h.ế.t đói khắp nơi.