Tống Dập đang cúi đầu chăm chú viết đáp án. Đến khi hắn viết xong năm đáp án cuối cùng, ngẩng đầu lên, lại không thấy bóng dáng A Nguyệt và hai hài tử đâu.
Ngược lại có không ít nữ tử lạ vây quanh hắn thì thầm to nhỏ.
Trong lòng Tống Dập nhanh chóng thoáng qua sự hoảng loạn, vội vàng định đứng dậy ởi tìm A Nguyệt và hai hài tử. Nhưng sau lưng bỗng nhiên có người vỗ hắn một cái, tưởng là A Nguyệt, nhưng khi hắn quay đầu lại, thì ra lại là Ngô Phi Vũ.
"Được lắm, tỷ phu, không ngờ ngươi lại có hứng thú thế này, ngày lễ lớn như vậy, lại bỏ mặc tỷ ta, một mình chạy đến đây khoe mẽ! Hừ." Ngô Phi Vũ vừa nghĩ đến cảnh mình vừa nhìn thấy, không nhịn được tức giận thay tỷ tỷ.
Tống Dập nghiêm mặt trừng mắt nhìn hẳn: "Nhanh đi tìm A Nguyệt với ta, nàng ấy và hai hài tử vừa nãy còn ở đây, chỉ chớp mắt, ta ngẩng đầu lên đã không thấy đâu nữa."
Thấy hắn mặt đầy nghiêm trọng, ánh mắt càng trở nên hoảng loạn chưa từng thấy, Ngô Phi Vũ cũng lập tức bất an: "Đi lạc rồi à?"
Sau đó hắn vội vàng ra lệnh cho Trần Khai: "Nhanh lên, dẫn thêm vài người, tìm ở đây!"
Trên phố người đến người đi, dù là Tống Dập cao hơn người khác một cái đầu nhưng tìm người cũng không dễ dàng như vậy.
Chỉ thấy hắn đứng giữa đám đông, mắt đảo qua đảo lại tìm kiếm một cách sốt ruột.
Lúc này, Cố Tâm Nguyệt đang dẫn hai hài tử xem múa lân náo nhiệt trên phố.
Xem một lúc lâu, hai hài tử vẫn chưa thỏa mãn.
Cố Tâm Nguyệt đoán rằng Tống Dập cũng sắp đoán xong năm câu đố, bèn nói với hai hài tử: "Đi nào, chúng ta về tìm cha các con trước, rồi cùng cha đến xem nhé?"
Hai hài tử tuy vẫn còn chưa thỏa mãn nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-385.html.]
Cố Tâm Nguyệt nắm tay từng đứa, vừa mới chen qua đám đông, chuẩn bị đi về phía nơi đoán đèn lông, thì thấy Tống Dập ở xa xa trong đám đông, sắc mặt hắn hoảng hốt, dường như đang lo lắng tìm kiếm điều gì đó...
Có phải hắn đến tìm ba mẫu tử bọn họ hay không?
Cố Tâm Nguyệt vội vàng vừa chen qua đám đồng vừa gọi với hắn: "A Dập, chúng ta ở đây."
Hai hài tử cũng đi theo gọi: "Cha ƠI-”
Tống Dập nghe tiếng quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy ba mẫu tử. Hắn lập tức đẩy đám đông ra, sải bước đi tới, thấy cả ba người đều bình an vô sự, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Sau đó hắn lại không nhịn được nhíu mày, giọng nói mang theo vẻ trách móc: "Ai cho phép các nàng chạy lung tung thế? Nhiều người như vậy, lỡ như lạc nhau thì làm sao?”
Cố Tâm Nguyệt chột dạ sờ mũi: "Lúc chúng ta đi rõ ràng đã nói với ngươi rồi mà, có lẽ ngươi không nghe thấy thôi."
Nghe nàng giải thích như vậy, Tống Dập lập tức mềm lòng: "Ừ, không sao là tốt rồi."
"Vậy đèn lồng cha giành được cho mẫu thân đâu?" Tử Du thấy hắn không còn tức giận nữa, liền vội vàng hỏi.
Tống Dập bất lực lắc đầu: "Lúc ta viết xong câu đố, ngẩng đầu lên không thấy bóng dáng các con đâu, liên vội vàng chạy ra tìm các con, còn đâu mà để ý đến đèn lồng chứ?"
"Đi! Bây giờ chúng ta đi lấy lại đi, vất vả lắm mới giành được, không lấy thì phí." Cố Tâm Nguyệt nháy mắt với Tử Du.
"Ừ, đi thôi."
Bốn người nhà lại quay trở lại nơi đoán đèn lồng.
Vừa rồi có không ít thiếu nữ rủ nhau đến đây ngắm đèn lồng, đoán đèn lồng, khi nhìn thấy Tống Dập, mọi người đều không khỏi đỏ mặt, thấy hắn tài hoa hơn người, càng không màng đến sự e thẹn mà vây quanh hẳn.