"Cũng phải, hôm qua ta vừa nằm xuống là ngủ thiếp đi, cả đêm không mơ, đây là đêm ta ngủ ngon nhất kể từ khi về phủ Thanh Châu!" Ngô Phi Vũ tự hào cười nói.
Trần Khai quay đầu liếc nhìn chiếc giường nhỏ cứng ngắc, không khỏi thắc mắc, chẳng lẽ giường ở Ngô phủ không thoải mái bằng ở đây à?
Ngô Phi Vũ lười để ý đến hắn, nhanh chóng rửa mặt, chỉnh trang quần áo, rồi vội vàng đến phòng ăn.
Thấy hắn đến, Cố Tâm Nguyệt khẽ gật đầu, rồi quay người vào bếp. Mọi người vội vàng múc đồ ăn sáng từ nồi ra khi còn nóng.
Thấy Cố Tam Thanh, Cố Tiểu Võ và Cố Tiểu Lục đều có vẻ trách móc nhìn mình, Ngô Phi Vũ có chút ngượng ngùng gãi đầu, ngồi xuống giữa Hoài Cẩn và Tử Du.
Lúc ăn sáng.
Chờ đồ ăn sáng vừa dọn lên bàn, Ngô Phi Vũ đã ngây người.
Tối qua không phải tỷ tỷ đã nói sáng nay sẽ ăn bánh chẻo à? Thì ra bánh chẻo lại có bánh chẻo chiên, bánh chẻo hấp và bánh chẻo luộc.
Sau khi mấy đĩa bánh chẻo lớn được dọn lên bàn, vẫn chưa hết.
Tiếp theo, Hứa Thị lại bưng bánh cuốn ra, kèm theo vài món đồ ăn nhẹ, cười ha ha đặt trước mặt Ngô Phi Vũ.
Bà còn tự tay cuốn cho hắn một cái.
Ngô Phi Vũ được yêu thương mà sợ hãi: "Cố đại nương, đây là... không phải nói mùng một Tết phải ăn bánh chảo à?"
Cố Tam Thanh ở bên cạnh ăn một miếng bánh chẻo hấp, miệng còn lẩm bẩm: "May mà ngươi dậy muộn, để cho mọi người có nhiều thời gian chuẩn bị bữa sáng, càng chờ càng đói, càng đói càng sợ không đủ ăn, ngươi mà không dậy nữa, lát nữa bánh bao cũng đã hấp xong rồi."
Hứa Thị bên cạnh vội vàng trừng mắt nhìn hắn, cười nói: "Ngươi không muốn ăn à? Đặc biệt làm cho ngươi đấy, muốn ăn thì ăn, đâu có nhiều quy tắc như vậy."
Ngô Phi Vũ vô cùng cảm động, hắn bình tĩnh nhận lấy, cắn một miếng, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, hốc mắt đỏ hoe...
Tử Du ở bên cạnh thấy vậy, vội vàng hỏi: "Cữu cữu, sao vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-376.html.]
Ngô Phi Vũ chớp mắt, cười nói: “Ta không sao, vừa nãy án vội quá, ăn phải miếng ớt cay."
Hứa Thị vội vàng chuẩn bị đưa nước: "Ăn chậm thôi, nhiều thế này, đều là của ngươi."
Hoài Cẩn thì đưa chén canh trứng rượu nếp ngọt trước mặt mình cho hắn: "Sợ cay thì ăn cái này, mẫu thân nói sáng mùng một phải ăn đồ ngọt, cả năm mới ngọt ngào.”
Sau Tết, thời gian trôi quA Yênh như bay.
Hơi thở của mùa xuân cũng ập đến ngay lập tức.
Cảm nhận trực tiếp nhất là khi ngồi trên xe la, không còn là gió lạnh thấu xương nữa, thay vào đó là gió xuân ấm áp.
Những ngày này, nhân lúc cửa hàng chưa mở cửa, mọi người gần như ngày nào cũng phải đi lại giữa trang trại và phủ thành, bận rộn với việc chuẩn bị cho vụ xuân tới.
Đầu tiên là theo như đã bàn bạc vào thời điểm trước Tết, mỗi hộ gia đình trong trang trại, bất kể là độc thân hay đã có gia đình, đều định ra số công điểm hàng ngày theo sức lao động và kỹ năng thông thường.
Có người phụ trách ép dầu.
Có người phụ trách nuôi lợn, bò, dê, gà, vịt, cá.
Có người phụ trách đào ao, dẫn nước, nuôi cá, trông hoa sen.
Có người phụ trách trồng và chăm sóc cây ăn quả.
Có người phụ trách chế biến các loại thực phẩm phụ như đậu phụ, miến.
Có người phụ trách làm tương đậu, nước tương, trứng bắc thảo.
Còn lại nhiều nhất vẫn là tập trung vào việc trồng trọt.
Mặc dù công việc được phân chia như vậy nhưng việc nào cũng có nặng có nhẹ, có gấp có từ từ, đến lúc bận rộn, ai cũng biết là phải đoàn kết lại cùng nhau lao vào vụ mùa.