Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con - Chương 374

Cập nhật lúc: 2025-06-24 05:08:58
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng vội vàng xua tay với Hứa Thị, không uống nữa, không uống nữa.

Tống Dập ở bên cạnh thấy vậy, không khỏi cúi đầu cười khẽ.

Hắn bưng chén tới, rót rượu vào.

Ngay khi mọi người chuẩn bị cầm đũa thì ngoài cửa lớn bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.

Giờ này, ai đến vậy?

Cố Tam Thanh nghỉ ngờ chạy nhanh ra ngoài, mở cửa ra, vậy mà lại là Ngô Phi Vũ?

Cố Tam Thanh giật khóe miệng: "Đến vào giờ này, không phải là đến ăn chực đấy chứ?" Ngô Phi Vũ cười toe toét: "Đến chúc Tết, tiện thể ăn chực."

Sau đó, dường như ngửi thấy mùi thơm từ phòng ăn truyền đến, hắn đẩy Cố Tam Thanh sang một bên: "Hôm nay tỷ tỷ nấu món gì vậy? Sao thơm thế?"

Cố Tam Thanh bất lực đi theo Trân Khai bê đồ vào nhà, sau đó mới vào lại phòng ăn.

Chỉ mới liếc mắt một cái, Ngô Phi Vũ đã chen vào giữa Tống Dập và Tâm Nguyệt, đang ăn canh dê!

Cố Tam Thanh bất lực đi qua, thôi, Tết nhất rồi không chấp nhặt với hài tử, ăn no bụng đã rồi tính tiếp!

Ngô Phi Vũ uống thử rượu gạo do Hứa Thị ủ, lại không nhịn được đòi thêm một chén.

Tống Dập ở bên cạnh thấy vậy, ngăn lại: "Rượu gạo này mặc dù uống vào thơm ngọt nhưng cũng dễ say, ngươi uống ít thôi."

Ngô Phi Vũ cười xua tay: "Với tửu lượng của ta, không sao đâu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-374.html.]

Sau đó hẳn lại đòi thêm một chén.

Cố Tâm Nguyệt đã từng ăn phải quả đắng, vội vàng khuyên: "Mẫu thân, hắn còn nhỏ, cho hắn uống ít thôi, lát nữa ra đường gió thổi một cái lại say mất thì phiền phức."

Ngô Phi Vũ thấy tỷ tỷ cũng khuyên mình đừng uống nhiều, cuối cùng hắn đành dừng lại: "Được, vậy ta không uống nữa, tại rượu gạo do Cố đại nương ủ ngon quá. `

Hứa Thị thấy hài tử này miệng ngọt, không nhịn được lại rót cho hắn thêm một chén: "Không sao, say thì để hắn ngủ chung phòng với Tam Thanh."

Cố Tam Thanh bất lực trợn trắng mắt, lầm bẩm: "Nghĩ hay nhỉ."

Cố Tâm Nguyệt không đồng ý với lời của Hứa Thị, dù sao người ta cũng là thiếu gia của gia đình giàu có.

Chưa nói tới việc để hẳn và Tam Thanh chen chúc nhau ngủ trên một chiếc giường vốn đã không phù hợp, hơn nữa, hôm nay lại là giao thừa, nào có đạo lý không vê nhà đoàn tụ với người thân chứ?

Thế là, Cố Tâm Nguyệt nhỏ giọng nói với Hứa Thị: "Mẫu thân, đừng cho hắn uống nhiều rượu như vậy nữa, nếu lát nữa hắn uống say, về muộn, người nhà hẳn lại càng thêm lo lắng."

Ngô Phi Vũ nghe vậy, không khỏi cười khổ nói: "Không sao, hôm nay, trong nhà ta chỉ có một mình ta, về nhà trễ cũng không sao."

Thấy vẻ mặt chán nản cửa hắn, Tống Dập không nhịn được hỏi: "Ngô tri phủ về kinh báo cáo vẫn chưa quay về à?"

Ngô Phi Vũ mỉa mai nhếch khóe môi: "Cả nhà bốn người bọn họ đều đang ở kinh thành, đương nhiên sẽ ở lại kinh thành đón Tết, thêm vào đó, phương Bắc có tuyết lớn, càng có lí do để ở lại, có lẽ phải sau mùa xuân mới quay vê."

Cố Tâm Nguyệt âm thầm liếc hắn một cái, không ngờ một thiếu gia trông bất kham như vậy thực ra cũng là một người đáng thương.

Trải qua một năm nạn đói, kế mẫu đưa đôi nhi tử nhi nữ của mình chạy về nhà ngoại ở kinh thành lánh nạn, ăn sung mặc sướng, không chịu chút ảnh hưởng nào từ nạn đói.

Thật không dễ dàng gì mới có được một người cha ở bên cạnh, kết quả ông ta thừa dịp báo cáo cuối năm để lên kinh thành, cả nhà bốn người cuối cùng cũng được đoàn viên. Chỉ để lại một mình hắn cô độc ở phủ thành Thanh Châu này.

Loading...