Xúc xích tự làm, thịt lợn muối, trứng vịt muối, trứng bắc thảo, các loại rau xanh vừa hái trong phòng ấm vẫn còn tươi xanh được đựng đầy một giỏ.
Còn có đủ loại chế phẩm từ đậu do trang trại cung cấp.
Mặc dù những thứ này không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng cũng được coi là đồ tươi mới lạ, càng thể hiện tấm lòng của cả nhà.
Không ngoài dự đoán, Khương phu tử và Khổng lão phu tử đều vui vẻ nhận lấy.
Bọn họ còn cố nhét thêm giấy mực bút nghiên cho mọi người mang về.
Ngoài hai vị phu tử, bọn họ cũng tặng hai phân đồ tương tự cho nhà họ Tần.
Dù sao thì từ khi bọn họ đến phủ Thanh Châu, nhà họ Tần và Tần Tranh đã chăm sóc cả nhà bọn họ rất nhiều, đặc biệt là giúp đỡ rất nhiều trong việc định cư.
Sau khi bận rộn với những món quà Tết trong phủ thành, cả nhà bắt đầu chuẩn bị đồ Tết để gửi lên trang trại.
Trang trại không thiếu đồ ăn.
Nếu mua thì chủ yếu là các nhu yếu phẩm thiết yếu, ngoài ra còn có bánh kẹo, điểm tâm, hạt dưa dùng trong dịp Tết và không thể thiếu pháo.
Hôm đó, vừa hay mọi người đều rảnh.
Sau khi chuẩn bị xong đồ đạc cần mang theo, nhà họ Cố lại thuê một chiếc xe ngựa, cả nhà lên đường đến trang trại, coi như cùng nhau đoàn tụ đón Tết sớm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-370.html.]
Hứa Thị, Trương Thị và những người khác đều là lần đầu tiên đến trang trại, nhìn gì cũng thấy thích thú.
Đặc biệt là trước đây Hứa Thị ở trong núi sâu đã kết giao tình bạn sâu sắc với Ngọc Nương và những người khác.
Mấy tháng không gặp, bà quả thực cũng khá nhớ bọn họ. Ngọc Nương cũng vậy, vừa thấy Hứa Thị xuống xe ngựa, nàng ta liền vội vàng chạy đến nắm tay bà, kéo vào nhà: "Hôm nay trời lạnh thế này? Tại sao mọi người lại đến đông đủ thế?"
Hứa Thị cười nói: "Sao thế? Không muốn gặp ta à?"
"Đâu có? Chỉ là quá bất ngờ thôi, vào nhà sưởi ấm trước đã." Nói rồi, Hứa Thị bị mọi người thúc giục vào nhà.
Chờ mọi người đến đông đủ, Ngọc Nương dẫn mọi người sắp xếp hết đồ đạc mang đến. Sau đó, nàng ta mới ngồi xuống bên cạnh Hứa Thị: "Tại sao mọi người lại mua nhiều đồ thế?"
Hứa Thị cười nói: "Tết đến rồi, cũng không biết mọi người thiếu gì nhưng Tết thì không thể qua loa, vẫn phải có không khí."
"Ôi, ta thật không ngờ, năm nay chúng ta thực sự có thể đón Tết ở trong trang trại, khiến ta không khỏi nhớ đến Tết năm ngoái, khi ấy tuyết rơi lớn như vậy, chúng ta đốt lửa trong hang động, mãi đến khi tuyết ngừng mới dám ra ngoài, lúc đó trong lòng chỉ nghĩ không biết có vượt qua được cái Tết này hay không, ai mà ngờ được? Chúng ta không chỉ vượt qua, mà giờ đây lại có cuộc sống tốt đẹp như vậy." Ngọc Nương có chút rưng rưng.
Những người khác nghe xong, không khỏi nhớ lại trận tuyết lớn năm ngoái, ai nấy đều không khỏi thở dài.
Hứa Thị cũng thở dài: "Ai nói không phải chứ? Năm ngoái khi chúng ta còn ở trong thôn, cũng không ngờ sẽ có ngày hôm nay, nhưng may là mọi chuyện đều đã qua, sau này cuộc sống của mọi người chỉ có thể ngày càng tốt hơn!"
"Ừm, chúng ta đã quen với cuộc sống khó khăn, bỗng nhiên nhàn rỗi thế này thực sự có hơi không quen, thế nên mọi người đều đã sớm mở ruộng bậc thang, chỉ chờ đến khi đất tan băng vào mùa xuân thì sẽ bắt đầu trồng trọt." Tống Chính Quang cũng cười nói bên cạnh.
"Nhanh vậy à?" Cố lão đầu vừa nghe đến chuyện trông trọt liên không khỏi phấn khích: "Được rồi, đến mùa xuân, chúng ta sẽ đến giúp mọi người cày cấy, đúng rồi, lúa mì và khoai tây chúng ta trồng vào mùa thu trước không biết thế nào rồi?"