Cố Tâm Nguyệt bất lực lắc đầu, người này đúng là, trước đó hắn còn chê bọn họ cướp mất việc làm ăn của bếp ăn, cố ý tìm người đến đập phá tiệm. Bây giờ hắn lại khổ sở cầu xin bọn họ đến tiếp quản bếp ăn?
Nghĩ hay lắm!
“Thật sự không làm được, không có nhiều thời gian và sức lực như vậy." Cố Tâm Nguyệt dứt khoát nói.
Ngô Phi Vũ thấy nàng không hề động lòng, đành phải đổi giọng nói: "Nếu các ngươi không làm, vậy chỉ còn cách tìm người quản lý khác, nhưng nhà các ngươi có thể cung cấp hàng cho bếp ăn của thư viện, như vậy được chứ?”
Cố Tâm Nguyệt nghĩ đến hàng tôn kho trong không gian, trước đó khi vào thu, bọn họ đã trồng rau, không lâu trước đây mới lần lượt thu hoạch xong toàn bộ.
Ngoài phần lớn rau đã được cất vào không gian của nàng vẫn chưa tiêu thụ được bao nhiêu, hôm qua nàng đến trang trại, thấy mọi người cũng đã thu hoạch hết số rau còn lại, đều cất trong hầm.
Những thứ như củ cải trắng, củ cải đỏ, tỏi tây, cần tây và hành lá đều không thích hợp để làm lẩu cay, nếu có thể cung cấp cho thư viện thì cũng không tệ.
Ngoài rau, những loại gia vị, đồ ăn kèm, các loại dừa muối, tương cũng có thể.
Nàng bèn không nhịn được mà động lòng.
Ngô Phi Vũ thấy vẻ mặt nàng có về dịu đi, đối với đề nghị này cũng không phản đối như vừa nãy, hắn bèn thừa thắng xông lên nói: "Giá cả có thể thương lượng."
"Được!" Cố Tâm Nguyệt lập tức đồng ý.
Thấy vậy, Ngô Phi Vũ không khỏi phấn khích: "Vậy khi nào thì có thể bắt đầu cung cấp? Ta về sẽ nói với quản gia một tiếng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-368.html.]
"Bất cứ lúc nào cũng được." Cố Tâm Nguyệt tự hào nói.
Ngô Phi Vũ sửng sốt trong chốc lát, hắn vốn tưởng rằng ít nhất phải chờ đến sau khi mùa xuân, không ngờ rằng giữa mùa đông giá rét này đã có thể.
Nhưng vừa nghĩ đến tiệm ăn lẩu cay có nhiều nguyên liệu tươi ngon như vậy, hắn liền nuốt những lời vừa định nói ra vào. ...
Tống Dập vốn tưởng rằng lời của Ngô Phi Vũ chỉ là lời nói suông, dù sao thì bếp ăn này nghe nói là do kế mẫu của hắn, Lâm Thị quản lý.
Nhưng ai ngờ, ngày hôm sau, Hoàng quản sự của bếp ăn đã bị người của nha môn bắt đi.
Sau đó, lại đổi một người quản lý mới đến.
Vì vậy, người nhà họ Cố thực sự bắt đầu cung cấp rau cho bếp ăn, không chỉ có rau, còn có miến, trứng vịt muối, trứng bắc thảo, cùng các loại gia vị, nước sốt...
Số học trò đến bếp ăn để ăn uống cũng ngày càng đông, nhưng kỳ lạ là điều này cũng không hề ảnh hưởng đến việc kinh doanh của tiệm lẩu cay, không ít học tử sau khi ăn thử các loại rau tươi của bếp ăn, không khỏi nảy ra ý định muốn ăn thử lẩu cay, vì vậy, số người xếp hàng trong tiệm mỗi ngày vẫn không ít.
Cố Tâm Nguyệt vốn định để Tống Dập và Ngô Phi Vũ ở lại thư viện ăn trưa, không cần chạy đi chạy lại, kết quả Tống Dập lấy cớ phải về giúp nên vẫn tiếp tục đến đúng giờ vào mỗi buổi trưa. Còn Ngô Phi Vũ cũng luôn tìm một đống lý do, thậm chí còn đến ăn sớm mỗi ngày.
Đến mùa đông giá rét.
Trên toàn bộ chợ ở thành Thanh Châu đều không thấy rau xanh, mặc dù rau dự trữ trong không gian vẫn có thể miễn cưỡng cung cấp đến mùa xuân, cộng thêm rau phòng ấm trên núi gần đây cũng phát triển tốt, đã bắt đầu thu hoạch từng đợt. Nhưng như vậy không tránh khỏi việc quá mức bắt mắt.
Đặc biệt là trong thời điểm thiên tai vừa mới được khắc phục, người dân bình thường mới vừa thoát khỏi cảnh đói kém, rau xanh vào mùa đông thực sự quá xa xỉ.