Ngô Phi Vũ giật mình vì tiếng quát của ông ta, mặc dù hai năm nay, hắn không ít lần cãi nhau với phụ thân nhưng lúc này trời tối đen như mực, cơ thể hắn theo bản năng có chút sợ hãi ông ta.
Sau khi hoàn hồn lại, Ngô Phi Vũ mới nhỏ giọng nói: "Thưa phụ thân, dạo này con ngày nào cũng ởi thư viện từ sáng sớm, đi quen rồi nhưng quên mất hôm nay vốn là ngày nghỉ, mãi khi đến thư viện mới nhớ ra, vừa hay trên đường về thì gặp Tân Tranh ca ca nên theo hắn đến tửu lâu ngồi cả ngày."
Ngô Vĩnh Xương nghe xong lời giải thích của hắn, hừ mũi một tiếng: "Thật à? Học hành mà lại quên cả trời đất thế à?"
Ngô Phi Vũ bất lực lẩm bẩm: "Thời gian này, con ngày nào cũng thức khuya dậy sớm đến thư viện, chuyện này cha không biết à?"
Ngô Vĩnh Xương lặng lẽ gật đầu, thời gian này đúng là ông ta có nghe quản gia nói hắn đến thư viện rất chăm chỉ, cũng không gây chuyện nữa.
Không khỏi cảm thấy có chút an ủi nên ông ta dần dịu giọng: "Đã học hành mệt mỏi như vậy, ngày nghỉ thì nên ở phủ nghỉ ngơi cho khỏe, còn chạy lung tung khắp nơi làm gì? Cái tên Tần Tranh kia là người thế nào con còn không biết à? Từ nhỏ hắn đã không học hành đàng hoàng, chỉ thích chạy lung tung chơi bời, sau này con đừng thân thiết với hắn quá!"
Tân Tranh đang ở nhà nghỉ ngơi đàng hoàng bỗng hắt hơi một cái, cúi đầu chửi thầm một câu.
Ngô Phi Vũ bất lực gãi đầu, một người như Tân Tranh, biết kiếm tiền, biết làm ăn, không gây chuyện, không chơi bời nữ nhân, vậy mà phụ thân vẫn không vừa ý?
Vậy thì ông ta muốn có đứa con trai như thế nào?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-366.html.]
Ngô Phi Vũ vốn định quay người bỏ đi nhưng hắn bỗng nhiên nhận ra đây là cơ hội ngàn vàng, liền thừa thắng xông lên nói với Ngô Vĩnh Xương: "Thưa phụ thân, dạo này con ở thư viện Thanh Giang nhiều, con phát hiện ra nhà ăn chung của thư viện Thanh Giang này có về có vấn đề? Cha có biết chuyện này không?”
Ngô Vĩnh Xương nhíu mày, ông ta dường như đang nhớ lại điều gì, liên hỏi: "Nhà ăn chung của thư viện Thanh Giang là do mẫu thân con quản lý, có chuyện gì à?"
"Ồ, là mẫu thân quản lý à? Vậy thì lạ rồi, con nhớ thư viện Thanh Giang này là nhà ăn chung từ thiện do cha lập ra, không nhằm mục đích kiếm tiền nhưng dạo này con ăn ở nhà ăn chung, thấy chất lượng đồ ăn ở đó quá tệ, người không biết còn tưởng phủ chúng ta không có tiền ấy chứ?" Ngô Phi Vũ nhắc nhở. "Có chuyện như vậy à? Ta nhớ mỗi tháng ta đều phải bỏ vào nhà ăn chung này không ít tiền, tại sao đồ ăn lại có thể qua loa như vậy?" Ngô Vĩnh Xương không tin lắm.
"Phụ thân không tin thì cứ sai người đi điều tra là biết, con chỉ thuận miệng nói thôi, chủ yếu là dạo này học trò làm loạn rất dữ dội, nói đồ ăn nhà ăn chung làm ra chỉ để cho lợn ăn, đến cả Khương phu tử cũng không thèm ăn." Nói xong, Ngô Phi Vũ liền sải bước rời đi.
Hắn vốn định để lại cho Ngô Vĩnh Xương một bóng lưng ẩn danh làm việc tốt.
Ai ngờ hắn vừa quay người, đã nghe thấy Ngô Vĩnh Xương gọi với theo: "Vậy tại sao ta thấy dạo này con béo lên thế?"
Ngô Phi Vũ giả vờ không nghe thấy, nhanh chân trở về viện của mình. ...
Trưa hôm sau.
Ngô Phi Vũ lại là người đầu tiên xông vào tiệm của Cố Tâm Nguyệt, cười nói với Cố Tâm Nguyệt: "Tỷ phu sao chậm thế? Tại sao vẫn chưa đến? Hôm nay không cần nấu đồ cay cho ta đâu, ta và tỷ phu ăn cơm nhà là được."