Tân Tranh khoát tay cười nói: "Được, lên xe ngựa trước, đi thẳng đến Đa Vị Lâu!"
Loay hoay một hồi, hai chiếc xe ngựa lại chuyển hướng đến Đa Vị Lâu.
Hai người trò chuyện một lúc, thấy đã gần trưa, Tần Tranh liền bảo người chuẩn bị rượu ngon thức ăn ngon.
Cạn hai chén rượu nhỏ, Tần Tranh mới bắt đầu vào vấn đề chính...
"Thật ra hôm nay ta tìm ngươi đến đây cũng chẳng có chuyện gì, chỉ là muốn trò chuyện đôi câu, ta nghe nói mấy hôm nay ngươi rất ngoan, không trốn học, không gây họa nữa, chỉ là ngày nào cũng chạy đến tiệm ăn của nhà họ Cố, đây là có ý gì?"
"Không có gì, chỉ thấy đồ ăn ở nhà bọn họ ngon thôi." Ngô Phi Vũ và Tân Tranh đã quen thân nên nói chuyện cũng rất thoải mái.
“Thật à? Nhưng ta còn nghe nói ngươi cứ bám theo Cố cô nương gọi nàng ấy là tỷ tỷ." Tần Tranh thở dài, tiếp tục nói: "A Vũ, tỷ tỷ ngươi... lúc trước khi nàng ấy đi, đại phu ở tiệm thuốc của ta cũng có mặt ở đó, chuyện này không thể nhầm được."
Nghe vậy, Ngô Phi Vũ thoáng buồn bã. Tần Tranh dịu giọng, khuyên nhủ: "Ta hiểu tâm trạng của ngươi, dù sao hai người bọn họ trông cũng có vài phần giống nhau, lần đầu tiên ta gặp cũng giật mình nhưng không phải thì không phải, lần này ngươi đúng là đã nhận nhầm người rồi."
Ngô Phi Vũ ngửa đầu uống cạn rượu trong chén, dùng ngón tay xoay xoay chén rượu, vừa mở miệng đã có chút say: "Tất nhiên ta biết bọn họ không phải là một người nhưng nàng ấy đúng là tỷ tỷ ta."
Nghe vậy, Tần Tranh không khỏi sửng sốt, đây là có ý gì?
Gọi là cũng phải mà không phải là sao?
Ngô Phi Vũ đặt chén rượu xuống, chậm rãi nói: "Năm đó khi mẫu thân ta mất, ta mới 6 tuổi, tỷ tỷ ta 8 tuổi, lúc đó ta chỉ thấy trời sắp sập xuống, cả ngày chỉ biết khóc và sợ hãi, lúc đó cha bận công vụ, thường không gặp được ông ấy, chỉ có tỷ tỷ ở bên ta, hai chúng ta nương tựa vào nhau, lúc đó tỷ tỷ chính là cả bầu trời của ta, ta sợ một ngày nào đó tỷ tỷ cũng sẽ giống như mẫu thân mà rời xa ta."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-362.html.]
"Nàng ấy vì an ủi ta, đã thề độc, tuyệt đối sẽ không bỏ ta lại một mình, cho dù sau này tỷ ấy có thực sự ra đi trước, cũng sẽ nghĩ mọi cách ở lại bên ta."
"Lúc đó ta không hiểu, liền hỏi tỷ ấy, nếu như khi tỷ ấy quay lại đã thay đổi diện mạo, ta không nhận ra tỷ tỷ ấy thì phải làm sao? Nàng ấy liền cười nói, nhất định sẽ để lại chứng cứ, để ta nhận ra."
Kể xong, Ngô Phi Vũ cười khổ, cong môi: "Tần ca, ngươi đã từng nhìn kỹ đôi mắt của Cố cô nương chưa?”
Nghe vậy, Tần Tranh giật mình, lúc trước hắn đúng là bị đôi mắt của Cố Tâm Nguyệt làm cho ngạc nhiên.
Không chỉ giống hệt đôi mắt của A Nguyệt, mà ngay cả nốt ruồi son dưới khóe mắt cũng giống hệt!
Chính vì thế, hắn mới nảy sinh nghi ngờ về nàng.
Đáng tiếc, sau đó vì có việc khác, hắn cứ d.a.o động mãi giữa nửa tin nửa ngờ.
Hắn không giống như Ngô Phi Vũ, ngay từ lần đầu tiên gặp Cố Tâm Nguyệt, Ngô Phi Vũ đã khẳng định chắc nịch rằng đó chính là nàng.
Chưa từng có chút do dự nào.
Chẳng lẽ đây chính là tình cảm m.á.u mủ ruột thịt?
Tần Tranh cúi đầu im lặng, nhất thời không biết nói gì.
Một lúc sau, hắn mới ngẩng đầu lên, khóe miệng nở nụ cười: "Đây chỉ là ngươi tự mình đa tình thôi, nói ra cũng chẳng ai tin, huống chỉ từ nhỏ Cố cô nương đã lớn lên ở thôn quê, chuyện này ngươi cứ thoải mái điều tra."