Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con - Chương 361

Cập nhật lúc: 2025-06-24 05:07:34
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lại chất thêm nửa xe than củi, thấy nếu chất thêm nữa thì mọi người không có chỗ ngồi, mọi người mới dừng lại. ...

Trong thành Thanh Châu.

Hôm nay Ngô Phi Vũ cũng như thường lệ dậy sớm rửa mặt.

Trần Khai ở bên cạnh hầu hạ, hẳn nhất thời có chút mơ hồ, nghi ngờ hỏi: "Thiếu gia, hôm nay nghỉ ngơi, tại sao không ngủ thêm một chút?"

Ngô Phi Vũ hừ một tiếng trong mũi: "Nói nhiều."

Trân Khai lập tức im lặng, mấy ngày nay thiếu gia thực sự quá - quá kỳ lại Hắn không chỉ không trốn học, mà mỗi ngày còn rửa mặt xong sớm đến thư viện, buổi trưa ăn cơm cũng chạy nhanh nhất, buổi tối tan học lại chạy đến tiệm đồ xiên cay nhà họ Cố.

Nếu không biết, còn tưởng rằng hắn đã làm thẻ hội viên ở đó.

Trần Khai thầm lẩm bẩm trong lòng hai câu, nhanh chóng hầu hạ thiếu gia mặc quần áo chỉnh tê, sau khi dùng bữa sang xong, hai người liên nhanh chóng đến tiệm đồ xiên Cay.

Rẽ đến con phố đó, Ngô Phi Vũ không khỏi có chút do dự, hỏi Trần Khai: "Trần Khai, bây giờ đến đó có phải hơi sớm không?"

Trần Khai lặng lẽ thở dài, an ủi: "Vẫn ổn, lần trước chúng ta còn đến sớm hơn thế này!"

Dù sao thì sớm muộn gì cũng phải đến?

Trần Khai đã chuẩn bị sẵn tư tưởng phải giúp việc cả ngày trong tiệm, ai ngờ hai người vừa bước vào tiệm, Cố Tam Thanh đang đứng trước quầy liền cười khẩy: "Hôm nay không phải nghỉ ngơi à? Còn đến đây ăn chực?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-361.html.]

Từ lần trước Tống Dập trả lại cho hắn một túi bạc lớn như vậy, sau đó, mỗi ngày Ngô Phi Vũ đến ăn cơm đều không đưa tiền nữa.

Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Cố Tam Thanh lại có chút hối hận, sớm biết vậy thì lúc trước hắn nên nhận lấy. Bây giờ hắn đã nhận họ hàng với Tống Dập, sau này sao bọn họ còn mặt mũi mà nhận tiền của hẳn nữa?

Vừa vào cửa, Ngô Phi Vũ đã nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Cố Tam Thanh, hắn không những không tức giận mà còn đảo mắt nhìn quanh tiệm.

Thấy không thấy Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập, hắn liền hỏi Cố Tam Thanh: "Tỷ tỷ và tỷ phu không có ở đây à?”

Cố Tam Thanh miễn cưỡng trả lời: "Đều không có ở đây, ra khỏi thành rồi."

Nghe vậy, Ngô Phi Vũ không khỏi có chút thất vọng. Ban đầu hắn nghĩ hôm nay nghỉ ngơi, có thể mặt dày ở lại tiệm cả ngày nhưng ai ngờ hắn dậy sớm như vậy mà lại chẳng gặp được ai?

Vì nàng không có ở đây, ở đây cũng chẳng có gì thú vị, hắn liền quay người rời đi.

Ai ngờ vừa đi đến ngoài tiệm, hắn đã thấy Tần Tranh cũng vừa bước từ trên xe ngựa xuống.

Thấy có người còn chẳng khá hơn mình là bao, Ngô Phi Vũ không khỏi cong môi, nhìn Tân Tranh đầy vẻ thích thú: "Ồ, hôm nay ngọn gió nào đưa ngươi đến đây vậy? Sáng sớm thế này?"

Tần Tranh lắc đầu nhịn cười, vừa rồi thấy Ngô Phi Vũ thất thểu đi ra khỏi tiệm, hắn đương nhiên biết đối phương đến tìm Cố Tâm Nguyệt nhưng không gặp được nàng.

Một ngày nghỉ hiếm hoi, Tống Dập tất nhiên sẽ cùng nàng đến trang trại bận rộn lo liệu, sao có thể ở đây được.

Tần Tranh cười nói: "Ta đến tìm ngươi đây, vừa rồi ta đến phủ hỏi người giữ cửa thì được biết ngươi đã chạy ra ngoài từ sáng sớm, ta nghĩ hôm nay nghỉ ngơi, ngươi nhất định sẽ đến đây nên cố ý đến bắt ngươi."

Ngô Phi Vũ không ngờ hắn lại cố ý đến tìm mình, chắc chắn là có chuyện gì muốn nói với mình, hắn liên xòe tay nói: "Được thôi, nếu ngươi đã chủ động đến tìm ta, hôm nay ta sẽ đi theo ngươi, ngươi phải dẫn ta đi ăn ngon uống ngon chơi vui."

Loading...